399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Rõ ràng, không thể cứ mỗi lần có tiếng gõ cửa thì lại chạy ra, nên tôi quyết định treo túi kẹo vào tay nắm cửa, rồi ngồi từ phía trong nhà nhìn ra, xem có bao nhiêu cô cậu bé đi thu kẹo vào tối Halloween qua nhà mình. Thậm chí, tôi tắt đèn trong phòng khách để chúng nghĩ rằng không có ai ở nhà, khỏi bấm chuông cửa.
Đầu tiên là một vũ công balê hơi mập với ba chú “ma” bé nhỏ. Mỗi em lấy một chiếc kẹo. Khi “con ma” cuối cùng bốc một nắm kẹo, tôi nghe thấy “vũ công balê” quát:
- Mỗi người chỉ được lấy một cái kẹo thôi! Còn phải để cho những người đến sau chứ! Phải trung thực.
Tôi thấy thật vui vì trong bóng tối và không có ai nhìn thấy, một em nhỏ vẫn thực hiện đúng nguyên tắc trung thực của mình.
Các cô công chúa, những nhà du hành vũ trụ, những bộ xương và những người ngoài hành tinh là những vị khách tiếp theo. Có vẻ nhiều em nhỏ ghé qua nhà hơn là tôi tưởng, và dường như cái túi sắp hết kẹo. Ngay khi tôi định bật đèn phòng khách thì tối thấy có bốn cô cậu bé nữa di tới. Ba nhân vật lớn hơn thò tay vào túi và mỗi người lấy được một thanh sôcôla. Tôi nín thở, hi vọng còn ít nhất một cái kẹo cho cô bé phù thủy bé nhất. Nhưng khi cô bé rút tay ra khỏi túi, cô bé chỉ cầm mỗi một viên thạch bé tẹo màu da cam.
Lúc đó, ba cô cậu bé lớn hơn gọi to:
- Nào, Emily, đi thôi! Không có ai ở nhà để cho em thêm kẹo đâu!
Nhưng Emily ngập ngừng một chút nữa, có thể em sẽ cố bấm chuông hay sao? Nhưng không, cô bé thả viên thạch bé xíu vào cái túi của mình rồi quay mặt vào cửa nhà tôi, nói to:
- Cảm ơn nhé, ngôi nhà! Tớ rất thích kẹo thạch đấy!
Rồi cô bé lũn chùn chạy theo các bạn.
Tôi mỉm cười trong bóng tối - nụ cười đầu tiên trong ngày kể từ lúc tôi bị ngã cầu thang. Hình như một cô phù thủy bé nhỏ đã phù phép cho tôi thì phải...