LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

Truyện ngắn Vô Tư của tác giả S.K

Hắn ôm cái truyền hình suốt buổi tối. Cũng may, không ai trong nhà giành giựt với hắn. Mẹ và chị Hai tự dưng rúc vào phòng riêng, hổng đòi coi phim Hàn Quốc. Ba cũng bận bịu gì đó, bỏ xem tin tức với phim tài liệu. Hiếm có lúc nào hắn được độc quyền trọn cái ti vi như đêm nay. Game show. Ca nhạc. Thể thao. Rồi lại game show... ôi tuyệt!

- Thằng quỷ nhỏ! - Chị Hai gắt, giọng chua như li nước chanh không đường.

Hắn không trả lời, miệng ư ử theo tiếng nhạc. Hè mà, đâu phải học hành gì. Vô tư!

-        Út! - mẹ gọi.

Hắn “dà dà” cho qua chuyện, tiếp tục dí mắt vào màn ảnh vì chợt phát hiện một người rất quen đang tham gia trò chơi truyền hình. Nghiệm một hồi, hắn á lên. Nhớ ra rồi, chính là bạn traị của chị của nhỏ bạn gái của một thằng bạn của hắn... A, mà mẹ gọi gì vậy cà? Thôi kệ, cứ... vô tư!

-        Đi ngủ! - ba ra lệnh

Hắn nhăn mặt, kèo nhèo:

-        Hè mà! Cho con thức thêm một chút nữa đi!

Bụp! - Ba nhấn nút power.

Phụt! - Đèn quạt tắt hết.

Cách! - Tiếng cửa phòng ba đóng lại.

Hắn ngồi im re, nghe ngóng. Hai phút. Ba phút. Chảng còn tiếng gì nữa. Rón rén, hắn lại mở ti vi, giảm volume một tí, rón rén đến sát màn hình. Phim ta, phim tây, phim tàu... Suốt chín tháng đi học mình đã bỏ quá nhiều, giờ phải xem bù lại... Đùng! Chéo!... Hắn căng mắt ra, hồi hộp muốn chết!... A, hổng chết. Vai chính vẫn sống. “Yeah!” - hắn vô tư hét lên.

Cách! - Tiếng cửa phòng ba bật mở.

Bụp! - Màn hình tối sầm.

Đi ngủ! - Cái điệp khúc ấy được rít lên đầy uy lực kèm theo một cú hích vào mông.

Hắn chuồn nhanh lên gác, ít phút sau là có thể ngáy pho pho. Chỉ có bốn bức tường nhà hắn biết được cái điều mà hắn không nhìn thấy: mẹ hắn cảm nặng, chị Hai đang căng thẳng luyện thi đại học, còn ba thì lo hạ sốt cho mẹ suốt đêm.