399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Năm đó, tất cả học sinh đều được mời tham gia chương trình ngoại khóa vì cộng đồng. T.J. là một trong số 405 học sinh tự nguyện đăng kí ngay đợt đầu tiên.
Buổi đầu, T.J. đứng tách biệt hẳn với các học sinh khác, lưng dựa vào tường ở cuối hội trường, với thái độ “Để xem có ai làm gi ra hồn không!”. Nhưng dần dần, những trò chơi khiến cậu chú ý. Các nhóm bắt đầu thân thiện hơn, nhất là khi được yêu cầu liệt kê những điều tích cực về nhau. Họ còn hào hứng mời T.J. thử phát biểu, thậm chí, còn kể vài đặc điểm thú vị về cậu. Chẳng bao lâu, cậu đã cởi mở hơn nhiều.
Ngày hôm sau, T.J. còn năng nổ hơn. Đến cuối buổi, cậu đăng kí tham gia đội “Dự án cho những người vô gia cư”. Lúc đó, thầy Hiệu trưởng Coggshall đi qua, thầy dừng lại lắng nghe và khi thấy các thành viên khác trong nhóm rất ấn tượng với thái độ quan tâm và nhiệt tình của T.J., thầy gợi ý bầu T.J. làm nhóm trưởng.
T.J. không hề biết là vì cậu mà có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Các thầy cô giáo không thể tin được rằng thầy Hiệu trưởng lại đặt một kế hoạch lớn như thế vào tay cậu: “Đó là học sinh có hồ sơ những lần bị kỉ luật dài hàng gang tay. Không khéo quyên góp được một ít thực phẩm thì nó lại ăn trộm mất một nửa!” Nhưng thầy Coggshall giữ nguyên ý kiến.
Hai tuần sau đó, T.J. và nhóm của mình đi quyên góp thực phẩm. Họ quyên góp được 2.854 hộp thực phẩm chỉ trong 2 tiếng đồng hồ và đem tới hai trung tâm dành cho người vô gia cư của thành phố. Sự kiện này thậm chí được đăng lên trang nhất của tờ báo của bang.
T.J. tiếp tục kế hoạch thứ hai của nhóm: Quyên góp được 300 chiếc chăn và 1.000 đôi giày cho các trung tâm dành cho người vô gia cư. Cậu được đăng ảnh lên báo, được khen ngợi. Ai cũng thừa nhận khả năng của T.J. Thầy cô bắt đầu khen cậu. Cậu đi học đều đặn và thường xung phong trả lời câu hỏi.
Cuối năm học đó, T.J. cùng nhóm của mình còn tổ chức một buổi quyên góp lớn, thu được 9.000 hộp thức ăn chỉ trong một ngày, và suốt mấy năm sau đó, nhóm của T.J. cung cấp phần lớn thực phẩm cho hai trung tâm dành cho người vô gia cư.
Khi được hỏi tại sao cậu nhiệt tình và hiểu rõ cách làm dự án này đến thế, T.J. mỉm cười nói rằng chính gia đình cậu rất nghèo, bởi vậy cậu hiểu rõ những người nghèo cần gì.
Bây giờ T.J. đã trưởng thành, có một công việc ổn định là quản lý kinh doanh. Ngày hội trường, cậu đã trỏ' về nắm lấy tay thầy Coggshall, nhẹ nhàng: “Em đã từng như một chú chim với một bên cánh gãy, nhưng được niềm tin của thầy đã chữa lành”.