399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Đường phố buổi sáng vào giờ cao điểm, người đông như nước. Xe đạp nối đuôi nhau không ngứt. Xe máy phành phạch, bấm còi inh ỏi. Vài chỗ xe bị ùn lại. Một chiếc xe ca đi đón khách. Người phụ xe đứng bên cửa, đập tay vào thành xe ầm ầm để xin đường. Dòng người lại dạt ra hai phía.
Một thanh niên đi xe đạp, phía sau đèo hai két bia đang giơ tay xin đường rẽ trái. Bỗng "bình" một tiếng. Một cậu học sinh lách vội va phải bánh xe sau, cả cái xe lật nhào. "Xoảng... xoảng...". Két bia rơi xuống mặt đường. Nước bia trào ra tung tóe. Mảnh chai nhọn sắc vung vãi mặt đường. Hai người va xe kéo co nhau một hồi rồi cùng dắt xe lên vỉa hè. Dòng, người vẫn đi, vẫn chen nhau. Chẳng ai để ý gì đến đoạn đường đầy mảnh chai. Họ chỉ tránh cho bánh xe không đâm vào các mảnh vỡ.
- Ôi dào, để thế mà đi được!
Một bà cụ bán nước ở vỉa hè thốt lên như vậy. Cụ dăm đắm nhìn vào đống mảnh chai trên lòng đường, vẻ ái ngại. Người vẫn đi, xe vẫn chạy. Chỉ có điều, tới gần nơi ấy, ai cũng vội né sang bên.
Nhưng chẳng ai dừng lại. Rồi một lúc sau, tôi thấy bà cụ quay vào trong nhà. Tay cụ cầm cái chổi, tay kia cụ xách cái mủng con. Lưng cụ đã còng. Cụ lom khom di xuống lòng đường và từ từ đến chỗ mảnh chaỉ vương vãi ấy. Cụ ngồi xuống lấy chổi quét gom lại. Cụ gạt mảnh chai vào cái mủng. Một số người qua lại nhìn dửng dưng. Bên kia đường có tiếng la:
- Thằng Nhiên đâu, ra giúp bà đi con! Lỡ xe đụng vào bà.
Một cậu bé ở trần, mặc quần đùi, chừng mười tuổi chạy ra. Cậu
đố bà cụ đứng lên, dìu bà lên vỉa hè. Đoạn cậu quay trở lại, bê cái mủng chạy xuống cuối phố, đổ mảnh chai vào thùng rác công cộng.
Tất cả những chuyện ấy, tôi đứng trong thềm nhà được thấy từ đầu đến cuối. Bỗng một câu hỏi tự nhiên hiện lên trong óc tôi:
- Sao mình không nhanh chân cùng ra giúp bà cụ làm việc ấy nhĩ?
Tôi thấy xấu hổ quá.