LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Kể chuyện
  • Kể về câu chuyện tình mẹ con mà em biết

Kể về câu chuyện tình mẹ con mà em biết

Đề: Em hãy kể lại một câu chuyện về tình mẹ con mà em đã biết hoặc đã đọc ở sách, báo. 'Hàng trăm, hàng nghìn năm nay, đã mấy khi đất nước được bình yên? Trên dải đất bao la này, đâu chẳng có những triền đê, những bờ ruộng...'

BÀI LÀM

Chân trời mù mịt lửa khói. Mặt đấl rung chuyển trong tiếng đạn nổ, tiếng pháo gầm, tiếng người kêu khóc, la hét. Hàng đoàn người áo quần tả tơi chen chúc, xô đẩy nhau. Có một người mẹ lom khom chạy giữa đám đông - Bà khoác trên vai chiếc tay nải cũ sờn, lôi theo một bé gái chừng bốn, năm tuổi mặt tái mét vì sợ hãi - Hai mẹ con ngã lên ngã xuống, nhưng vẫn gắng gượng vùng dậy chạy cho kịp đoàn người.

Cảnh chạy giặc mỗi lúc một thêm hỗn loạn. Sau một tiếng nổ long trời, đám đông tan tác, người chạy túa ra khắp các ngả, hai mẹ con lạc nhau. Người mẹ gào lên thảm thiết, tay chân quờ quạng, xông vào đám lửa khói tìm con. Bà khóc cho đến khi hết nước mắt, giọng khản đặc vẫn chưa tìm thấy con đâu. Còn bé gái, sau một cơn ngất lịm, vùng trở dậy chạy đi tìm mẹ. Bé cũng khóc hết nước mắt, giọng cũng khản đặc mà không tìm ra mẹ. Vừa mệt vừa đói, vừa hoảng sợ, tay chân bủn rủn, bé lết đi trong buổi chiều chạng vạng. Đến một bờ đê, bé kiệt sức nằm xuống, hai tay choàng ôm lấy một mô đất. Trong tiếng gió đêm rên rỉ, bé thiếp đi và cứ thế, bé thiếp đi mãi mãi...

Từ nơi bé nằm xuống, về sau mọc lên loài cỏ may, một loài cỏ có những đốm hoa li ti màu tím ngắt phảng phất buồn. Bất kể người quen hay người lạ, hễ ai đi ngang qua, bông cỏ may nhỏ xíu cũng níu lấy đòi theo về nhà. Cô bé Hoa Cỏ May muốn tìm lại một chút hơi ấm của gia đình, một chút tình thương của người mẹ.

Hàng trăm, hàng nghìn năm nay, đã mấy khi đất nước được bình yên? Trên dải đất bao la này, đâu chẳng có những triền đê, những bờ ruộng, những bãi cỏ ngập tràn hoa cỏ may...

Khi cô bé đã biến thành hoa cỏ may, người mẹ vẫn không hay biết. Suốt bao năm tháng, bà vẫn lọm cọm chống gậy đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhưng không tìm thấy con mình.

Một đêm kia, giữa đồng không mông quạnh, đang dò dẫm tìm đường, bà mẹ bỗng nghe thấy một giọng nói lạ lùng từ trên cao vẳng xuống:

-  Hỡi người đàn bà khốn khổ, vì sao ngươi đi cô đơn trong đêm đen mịt mùng như vậy?

-  Tôi đi tìm con tôi. Không biết giờ này nó ở đâu? Nó còn sống hay đã chết? Còn bé bỏng thế, làm sao nó sống nổi khi phải xa mẹ nó đằng đẳng bao ngày nay. ước gì tôi được nhìn thấy nó dù chỉ là trong thoáng chốc. Trông thấy  con một lần cuối rồi tôi chết cũng thỏa.

-  Vậy thì ngày mai, đúng vào lúc mặt trời và mặt trăng nằm gọn trong nhau, người hãy nhìn thẳng lên đó. Con ngươi sẽ hiện ra cho ngươi được gặp mặt nó một lần cuối...

-  Tạ ơn người, đấng cao cả thiêng liêng! Vậy thì còn gì vui sướng cho tôi hơn được nữa!

-  Hãy khoan! Ta chưa nói hết. Ngươi chỉ có thể được toại nguyện với một điều kiện khắc nghiệt: Sau khi trông thấy con ngươi lần cuối, mắt ngươi sẽ bị lòa, bóng đen sẽ vĩnh viễn bao phủ lên cuộc đời ngươi...

Người mẹ giơ đôi tay gầy guộc lên trời, đau đớn kêu lên:

-  Trời ơi! Kinh hãi đến như thế sao? Đời tôi sẽ mãi mãi là đêm tối? Sau một hồi lâu im lặng, giọng bà mẹ quả quyết: - Nhưng thôi, tôi chấp thuận! Vì con tôi, tôi sấn sàng chịu mọi cực hình!

Hôm sau, như đã hẹn, vào đúng lúc nhật thực toàn phần, bà mẹ ngước nhìn lên bầu trời. Bà nhìn thấy từ giữa quầng đen kỳ lạ, hình ảnh con gái bé bỏng của bà sáng rực lên như một thiên thần. Từ trên cao, cô bé đang lao xuống, hai tay dang ra như muốn ôm chầm lấy mẹ. Giọng cô nức nở: Mẹ ơi! Con nhớ mẹ, con thương mẹ lắm, mẹ ơi!

Nước mắt giàn giụa, bà mẹ lao về phía con gái. Hình ảnh cô bé chói lòa trong giây lát rồi tất cả là đêm đen mịt mùng. Bà mẹ loạng choạng bước đi. Có một thứ ánh sáng tỏa ra từ bên trong con người bà, dẫn dắt bà đến được nơi bờ đê con bà đã nằm xuống. Nơi đó giờ đây tím ngát hoa cỏ may, một màu tím mỏng manh mông lung như sương khói. Bà mẹ ngồi bên bờ cỏ. Những con sóng lăn tăn vỗ nhè nhẹ dưới chân bà. Bà cứ ngồi như thế, bên đám cỏ may yêu dấu, hết ngày này qua đêm khác. Cùng với tiếng sóng dịu êm, tiếng ru của người mẹ cũng à ơi vời vợi, vỗ về những bông hoa cỏ may li ti. Dáng người mẹ còm cõi, tấm lưng còng xuống, mái tóc bạc phơ phất trước gió mờ dần đi, hóa thân thành một bờ lau trắng xóa...