399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Hôm nọ, tôi bay ngang một khoảnh đất nhỏ và thấy một cây khế sai quả lắm. Trên cây chi chít những quả chín vàng, thơm ngon. Cả bọn chúng tôi quyết kéo nhau đến để thưởng thức.
Từ xa, ánh sáng vàng của các quả khế căng bóng và mọng nước đã lấp lánh, trông thật hấp dẫn. Đến gần, mùi thơm mát dịu thoang thoảng xông lên mũi. Không cần chia, mỗi đứa chọn một cành và tha hồ chén.
Một lúc sau, tối nghe có tiếng khóc than, kể lể dưới gốc cây: “Trời ơi, sao tôi khổ thế này. Chim ơi, xin đừng ăn khế. Đó là nguồn sống duy nhất của tôi. Cha tòi mất, anh tham lam giành cả gia tài chỉ chừa tôi khoanh đất có cây khế này thôi. Chim ăn hết, tôi đâu còn kế sinh nha. Động lòng trước hoàn cảnh đáng thương của người em, tôi bảo chàng chuẩn bị túi ba gang để tôi chở đi lấy vàng mà đền ơn.
Sớm hôm sau, bầu trời quang đãng, tôi trả ơn anh ta bằng một túi ba gang đầy vàng.
Năm tiếp theo, bọn tôi lại kéo đến tìm ăn khế ngọt. Tôi cũng nghe văng vẳng tiếng khóc nhưng lần này thì thảm thiết hơn. Ngày hôm sau tôi đưa người anh ra đảo lấy vàng. Chờ khá lâu, tôi bắt đầu sốt ruột và nhận ra vẻ tham lam của người anh. Trên đường về, tôi hỏi thì được biết, anh ta may túi bảy gang và mang đến ba túi như vậy; thêm vào đó, tôi biết được câu chuyện anh ta vì lòng tham đã đề nghị người em đổi cho mình cây khế. Vừa quá nặng lại căm ghét kẻ tham lam, không có tình người, tôi yêu cầu hắn bỏ bớt số vàng bạc xuống biển. Hắn nhìn tôi ngạc nhiên và hỏi với giọng vô cùng xấc láo: “Chim Thần mà cũng biết nặng sao”? Quá thất vọng vì thấy không thể lay chuyển được tính tham lam của hắn, tôi đành hất cả vàng và con người tham lam ấy xuống biển. Đáng đời kẻ xảo trá, bất nhân, quỷ quyệt. Hắn đã tự chôn vùi mình cùng lòng tham không đáy xuống đại dương bao la. Có thế mới biết, của cải trời cho không bao giờ đến với những kẻ sống ích kỉ, tham lam và từ bỏ cả máu mủ của mình.