LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Kể chuyện
  • Kể lại câu chuyện về mẹ trong lời kể của anh bộ đội

Kể lại câu chuyện về mẹ trong lời kể của anh bộ đội

Dựa vào ý của bài thơ sau, em hãy viết thành một câu chuyện bàng lời kể của anh bộ đội về người mẹ chiến sĩ.

MẸ

(Trích)

Con bị thương, nắm lại một mùa mưa

Nhớ dáng mẹ ân cần mà lặng lẽ

Nhà yên ắng, tiếng chân đi rất nhẹ

Gió từng hồi trên mái lá ùa qua

Nhớ vườn cây che bóng kín sau nhà

Trái chín rụng suốt mùa thu lộp độp

Những dãy bưởi sai, những hàng khế ngọt

Nhãn đầu mùa chim đến bói lao xao...

Con xót lòng mẹ hái trái bưởi đào

Con nhợt miệng có canh tôm nấu khế

Khoai nướng, ngô bung ngọt lòng đến thế

Mỗi ban mai tỏa khói ấm trong nhà.

(Bằng Việt)

Bài tham khảo

Chiến tranh đã đi qua lâu rồi, hòa bình đã được lập lại ở đất nước Việt Nam ta nhưng lòng tôi vẫn còn nhớ mãi, nhớ về hình ảnh của người mẹ chiến sĩ nơi tôi bị thương phải dừng chân lại ngày nào.

Tôi gặp mẹ vào một buổi chiều mùa đông, cơn mưa rả rích. Trận chiến đấu với kẻ thù vừa diễn ra vô cùng ác liệt. Tôi đã bị thương ở chân và trú tạm vào nhà mẹ. Thế là từ hôm đó tôi được mẹ chăm sóc như đứa con thân yêu của mẹ vậy. Ngày ngày, mẹ nấu cho tôi từng bát cháo thơm ngon. Mẹ chạy thuốc thang và ân cần chăm nom tôi suốt cả mùa mưa năm ấy.

Nhà mẹ thật là yên ắng. Có lẽ mẹ đi từng bước nhẹ nhàng, rón rén vì sợ tôi thức giấc. Tôi còn nhớ rất rõ vườn nhà của mẹ. Mái lợp nghiêng nghiêng ẩn trong vườn cây xanh tốt. Ngày ngày, trái chín rụng trên mái lá nghe lộp độp. Những làn gió nhẹ thổi qua lá vàng rơi xào xạc. Mùa nhãn đến, phảng phất một mùi hương thơm ngọt, chim chóc nhảy nhót trên cành để bói quả xôn xao. ôi! Những

chùm nhãn thơm ngon, những quả bưởi đào mọng nước đầu mùa, mẹ dành tất cả cho tôi, nó ngọt ngào như tình thương của mẹ. Mỗi khi tôi nhạt miệng hay xót lòng, mẹ lại càng lo lắng, mẹ nghĩ ra và làm các món ăn mà tôi ưa thích. Nào là canh tôm nấu khế, khoai, nướng, ngô bung thơm phưng phức... Mẹ mong tôi ăn ngon miệng. Những hương vị đậm đà ấy làm sao tôi có thể nào quên được. Ôi! Lòng mẹ thật bao la và không bao giờ vơi cạn. Thời gian trôi qua, hết mùa mưa cũng là lúc vết thương ở chân tôi bình phục, tôi đã khỏe hơn nhiều. Tôi phải xa mẹ để trở về đơn vị, tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Mẹ tiễn tôi đi mà lòng đau xót. Tôi nén lòng chào mẹ và cô bác láng giềng để ra đi. Bàn tay xương xương của mẹ đã vẫy chào tôi để tôi được tiếp thêm nghị lực, tiếp bước lên đường.

Mẹ ơi! Mẹ là người có tấm lòng cao cả, nhân hậu không cùng. Tuy hòa bình rồi, được sông trong mái ấm gia đình nhưng con làm sao quên được mẹ một người mẹ Việt Nam giàu lòng yêu nước.