399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Trong những chuyện đã được học năm lớp bốn, em thích nhất câu chuyện Nàng Tiên ốc.
Ngày xửa ngày xưa, tại một xóm chài hẻo lánh, có một bà lão già sống thui thủi, đơn độc trong căn nhà lụp xụp. Hằng ngày, với gương mặt nhăn nheo rám nắng và chiếc lưng còng, bà đi bắt cua, bắt ốc mang ra chợ đổi lấy cơm ăn.
Như mọi hôm, giỏ ốc đã xăm xắp, bà định quay ra chợ thì chợt nhìn thấy vật gì đó lấp lánh ánh sáng từ phía xa, trên bãi cồn. Trong bàn tay của bà giờ đây là con ốc thật ngộ nghĩnh với hình dạng chiếc nón của mấy vị thần thường đội trong các truyện cổ tích. Ốc có chiếc vỏ phát ra thứ ánh sáng xanh dịu mát. Bà thích con ốc này lắm. Từ chợ trở về, trong giỏ của bà chỉ còn lại con ốc xanh ấy mà thôi. Bà thả ốc vào chum nước sau nhà.
Ngày hôm sau và nhiều ngày sau nữa, như có phép lạ, nhà cửa của bà được quét dọn sạch sẽ, không có lấy một cành khô lá mục từ sân trước ra sân sau. Liếp rau con con cũng được tưới tắm cẩn thận. Đàn lợn ngủ say khi được no bữa. Bếp lò còn ấm và cơm canh thơm ngon, nóng hổi đã bày biện sẵn trên bàn chờ bà. Đúng là có người thấy hoàn cảnh đáng thương của bà mà đến giúp đỡ. Bà quyết ý tìm ra sự thật.
Đã có dự tính từ trước nên đi được một quãng, bà vội quay về lúc mặt trời đã lên vài sào. Từ lùm cây trước nhà, bà thấy một người con gái vô cùng xinh đẹp, bước ra từ chum nước với dáng vẻ của một tiên nữ. Đang quét dọn nhà cửa, nàng tiên nhìn thấy bà lão vội chạy về phía chum nước nhưng không còn kịp nữa rồi. Bà đã nhanh tay đập vỡ chiếc vỏ kì diệu kia.
Từ đấy, nàng tiên ốc làm con nuôi và ởcùng bà. Hai mẹ con yêu thương và chăm sóc nhau hết mực.