LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Kể chuyện
  • Kể lại câu chuyện Một bữa no theo lời kể cháu gái

Kể lại câu chuyện Một bữa no theo lời kể cháu gái

Đề: Em hãy kể lại chuyện “Một bữa no” theo lời kể và con mắt nhìn của cháu gái bà cụ. 'ôm ấy, tôi đang bế em ở trong sân thì bà chủ tôi và một bà già rách rưới đi vào trong nhà. Thoạt đầu, tôi tưởng đó là một bà ăn mày đến xin ăn...'

Bài làm

Bà tôi bán tôi đã ba tháng nay. Lên ở trên này, tôi phải sống những ngày khổ cực. Không biết bà tôi sống dưới đó là ra sao. Già rồi, chẳng còn làm gì được nữa bây giờ thì lấy gì mà ăn?

Hôm ấy, tôi đang bế em ở trong sân thì bà chủ tôi và một bà già rách rưới đi vào trong nhà. Thoạt đầu, tôi tưởng đó là một bà ăn mày đến xin ăn nhưng nhìn kĩ tôi sững sờ và lạ lùng biết bao, người đó chính là bà tôi. Sung sướng quá, bao ngày không được gặp bà, tôi chạy lại ôm chầm lấy bà tôi và nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi khóc rồi lại cười, mừng mừng, tủi tủi, hai bà cháu chỉ biết nhìn nhau mà không nói nên lời.

Trong cái tình cảm vui buồn lẫn lộn của tôi! Tôi bỗng nhận được một cái nhìn từ đôi mắt lạnh lùng của bà chủ tôi (bà Phó Thụ). Cái nhìn mà tôi cảm thấy như sự độc ác cứ xoáy vào lòng tôi làm tôi sợ hãi và không dám xoắn xuýt lấy bà nữa. Tôi kéo bà ra đầu chai để không bị ai nhìn vì hình như ai cũng có một cái nhìn như ai, cũng một cái nhìn khinh bỉ cái đĩ gái này.

Tôi hỏi bà:

-      Bà lên đây làm gì?

-      Lên xin ăn cháu ạ.

Nghe nói thế tôi vừa thương vừa không tin lời bà nói. Tôi hỏi tiếp:

-      Lớp này bà ở cho ai?

Chả ở cho ai cả.

-      Thế bà lấy gì mà ăn?

-      Chỉ nhịn thôi.

Hai bà cháu chỉ mới nói được thế thì bà Phó đã gọi:

-      Bế em về đây rồi dọn cơm.

Nghe cái giọng the thé và chua chát mà tôi đã lạnh cả người. Tôi cứ tự hỏi rằng tại sao người ta lại có thể như vậy được. Tôi nghĩ thương cho bà: “Bà lên chơi thì chỉ bị người ta khinh thôi. Mình đã nhục lắm rồi”. Tôi vừa muôn bà ở lại vừa muôn bà về. Mỗi cái nhìn của bà Phó lại làm tôi sởn gai ốc. Tôi muốn gần gũi với bà mà họ lại không cho tôi được thế. Sao họ ác vậy? Tôi vội lấy ra mấy xu đưa cho bà:

-      Con biếu bà đấy, bà về đi.

Tôi đưa tiền cho bà và bảo bà về vì tôi không muốn bà bị khinh. Tôi dẫn bà tôi vào nhà để ăn cơm. Mọi người đã ngồi vào mâm và bắt đầu ăn cơm... Ai cũng dứng dậy hết, chỉ còn bà tôi ngồi lại. Trong nồi còn mấy hột cơm, bà tôi trộn mắm rồi ăn nốt. Chắc là mấy bữa nay bà mới được bữa no. Bà tôi đã no, no thật sự. Bà phải nới thất lưng ra để thở. Đến xế chiều bà tôi mới về. Bẵng đi một tháng trời, tôi không được tin gì về bà tôi. Thế rồi một hôm có người đến báo tin cho tôi rằng bà tôi đã chết. Bà Phó bảo bà tôi “chết no” và lấy đó để răn dạy kẻ ăn người ở trong nhà...