399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Đi cho biết đó biết đây
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn.
Câu ca dao trên khiến em nhớ đến chú Ngựa Trắng trong tiết kể chuyện Đôi cánh của Ngựa Trắng ồlớp bốn.
Ngày xưa, trong khu rừng nọ, một chú ngựa non với bộ lông trắng mượt luôn quấn quýt bên mẹ. Được mẹ dạy, tiếng hí của nó thật trong trẻo mỗi khi gọi mẹ. Ngựa mẹ cảm thấy rất sung sướng và hài lòng về chú. Không muốn con xa mình, ngựa mẹ không luyện cho con có vó phi dẻo dai, nhanh như mũi tên hay những cú đá hậu dũng mãnh.
Hàng xóm của Ngựa Trắng là anh Đại Bàng Núi. Tuy là chim non nhưng Đại Bàng có sải cánh rộng và cứng cáp. Không cần nhịp cánh, Đại Bàng khẽ chao người qua trái hoặc nghiêng mình qua phải là bóng nó như tên bắn, vun vút trên không trung. Ngựa Trắng mê lắm, mơ ước có được đôi cánh kì diệu ấy. Đại Bàng bảo với Ngựa Trắng rằng phải đi tìm mới có, đừng có quanh quẩn bên mẹ cả ngày.
Được mẹ cho phép, Ngựa Trắng lên đường cùng Đại Bàng. Trên đường đi, Ngựa Trắng thấy biết bao nhiêu là cảnh lạ: đồi núi trập trùng, đồng cỏ xanh mướt, muông thú tưng bừng. Thời gian trôi qua một cách chóng vánh, cảnh vật chỉ còn mờ mờ. Ngựa Trắng nghe lòng bồn chồn. Chợt nghe tiếng hú đầy vẻ man rợ, một con sói từ trong bóng tối xuất hiện đột ngột, Ngựa Trắng hoảng loạn và cất tiếng hí gọi mẹ. Sói nhe nanh, giương móng vuốt chồm lên và rơi đánh phịch xuống đất. Nó lồm cồm dậy, lủi nhanh vào rừng sâu sau cú vỗ như trời giáng của Đại Bàng vào ngay đầu. Ngựa Trắng lại tỉ tê gọi mẹ. Đại Bàng dỗ dành và chỉ cho Ngựa Trắng đôi cánh chính là bốn chân của ngựa.
Đại Bàng vút lên trời cao với đôi cánh sải rộng. Ngựa Trắng chồm vó phi nước đại, cả thân hình xé gió như dải lụa trắng cắt xé màn đêm. Ngựa Trắng vô cùng sung sướng với bốn chân bay như cánh Đại Bàng.