399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Chuyện quyết chí rèn chữ viết cho đẹp không thiếu gì trong thiên hạ nhưng với tôi là một bài học quý giá, một kỉ niệm không bao giờ phai. Chuyện thế này...
Tôi là Cao Bá Quát, tôi sinh ra ở huyện Gia Lâm, ngoại thành Hà Nội trong gia đình nho giáo. Lúc nhỏ, tôi được cha mẹ cho đi học. Khả năng tiếp thu của tôi và kiến thức của tôi không thua kém ai nhưng bài làm vãn dù có hay, đúng ý vẫn không bao giờ được điểm cao vì chữ viết quá xấu.
Một hôm, có bà cụ hàng xóm sang nhờ tôi rất khẩn khoản:
- Gia đình già có việc oan uổng muốn kêu quan, già nhờ cậu viết giúp lá đơn, có được không?
Vừa nghe cụ già nói, tôi định từ chối vì nghĩ rằng chữ viết của mình quá xấu. Nhưng thấy cụ tội nghiệp và ấm ức nên vui vẻ nhận lời:
- Được, cháu sẽ giúp cụ, cháu xin sẵn lòng!
Cụ già liền kể đầu đuôi câu chuyện, tôi chăm chú lắng nghe và viết lí lẽ rõ ràng. Tôi yên trí và tin tưởng rằng quan trên sẽ xét nỗi oan cho bà cụ. Nào ngờ, khi bà cụ đem đơn đến, quan không đọc được vì chữ viết quá xấu đã thét lính đuổi bà cụ ra khỏi huyện đường, về nhà, bà cụ đem chuyện kể lại và tôi vô cùng ân hận. Từ đó, tôi quyết tàm luyện chữ viết cho thật đẹp.
Hàng ngày, tôi mệt mài tập luyện. Mỗi buổi sáng thì cầm que vạch lên cột nhà luyện cách viết nét sổ thẳng cho cứng cáp. Tối đến phải viết xong mười trang viết mới được đi ngủ. Dần dần chữ viết của tôi tiến bộ. Tôi không dừng khổ luyện mà còn mượn cuốn sách viết chữ đẹp làm mẫu để luyện tập nhiều kiểu chữ khác nhau. Kiên trì suốt mấy năm trời, chữ viết tôi ngày một đẹp.
Giờ đây, tôi rất tự hào về chữ viết của mình. Có được như vậy là nhờ khổ luyện.