LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Kể chuyện
  • Hãy kể một kỉ niệm về tình thương và sự hi sinh của mẹ cho em

Hãy kể một kỉ niệm về tình thương và sự hi sinh của mẹ cho em

Ngồi một mình trong phòng vắng ở nhà ngoại, nhìn ngoài trời mưa cứ bay bay, lòng tôi trào dâng một nỗi nhớ nhà. Sao mà cứ nao nao trống vắng vô. cùng. Nhìn những sợi mưa giăng giăng trong không gian, tôi thấy bông mẹ tôi như con cò lướt thướt đi kiem moi cho con.

Kí ức trở về từ một cơn mưa. Tôi là một đứa trẻ mảnh khảnh và ốm yếu. Cứ trái nắng trái giô một chút là nằm yên trên giường, đầu nông hầm hập. “Giang bệnh” là caí tên mà tụi ở lớp đặt cho tôi. Cho nen, dường như không lúc nào tôi thiếu vắng bàn tay chăm nom của mẹ. Cả nhà chiều chuộng tôi rất mực, và tất nhiên mẹ là người cưng tôi nhất, chăm sôc tôi nhất. Mọt buổi chiều mẹ tôi đun nước nông kì cọ tấm thân ốm nhom của tôi. Mỗi buổi tối mẹ dỗ nựng tôi khi tôi phụng phịu từ chối ly sữa “bắt buộc” trước khi lên giường ngủ... Tôi cứ nghĩ rằng hình như mẹ tôi luôn luôn bên cạnh, buổi sáng, buổi trưa, buổi chiều, buổi tối... Cô lẽ đêm nào mẹ cũng thức giấc để ềm mùng, sửa gối cho tôi. Chả là tôi ưa hay “quậy phá” trong giấc ngủ...

Hôm đô, buổi chiều đi học thì trời đang chuyển giông. Mẹ lúi cúi rửa chền dưới bếp nôi với tôi hãy mang áo mưa đi. Toi vâng dạ nhưng đã chạy ra khỏi nhà mà chẳng vâng lời mẹ. Cơn mưa đã đổ ầm àò từ tiết học thứ tư và cho đến lúc tan trường vẫn chưa cô dấu hiệu nào chấm dứt. Đôí bụng quá, tôi quyết định chạy về nhà trong khi tôi đã thấy gai gai ớn lạnh. Vừa chạy được một đoạn tồi đã gặp mẹ dang xăng xái đến trường. Mẹ gọi tôi dừng lại, vội vàng choàng lên tôi chiếc áo mưa mẹ mặc. Mẹ đang bán hàng ngoai chợ nhưng đã dẹp hàng để chạy đến “cứu trợ” cho tôi* tôi mặc áo mưa rat thản nhiên và không chut ngập ngừng. Mẹ tồi trong phút chốc đã ướt lướt thướt và chúng tôi cầm tay nhau đi nhanh về nha.

Chưa kịp thay đồ, mẹ chạy vào buồng lấy quần áo của tôi, bắt tôi thay gấp, bắt tôi lên giường nam. Mẹ đắp mền cho toi, xoa dầu nông khắp người tôi rồi sau đô người mới lo chõ bản thân mình.

Bữa cơm chiều muộn màng hôm đô thật buồn. Ba tôi đi công tác xa, chỉ cô hai mẹ con, tôi và mẹ. Tôi đã rên hừ hừ ở trong mùng. Tôi nhìn lên bàn ăn, mẹ trệu trạo nhai từng hạt cơm và mắt cứ như dán vào tôi. Mẹ ăn một chền lấy lệ rồi lại để một bàn tay của người lên trán tôi. Tôi đã cẩm nhận không sai. Bàn tay mẹ không mát rượi như ngày nào mà nông bỏng như lửa. Mẹ đỡ tôi ngồi dậy, bắt tôi uống thuốc rồi sửa gối ngay ngắn. Mẹ khuyên tôi hãy ngủ để mẹ tôi nấu chao cho tôi ăn. Toi vùng vằng và oấ lên khôc. Khi tôi được lay dậy cũng là lúc đêm về khuya. Mẹ ngồi đô trong ánh đèn dầu lửa trông cứ nhạt nhờ, mổ’ảo, mẹ nài nỉ toi ăn cháo. Mùi thơm cháo thật dễ chịu, nhưng sao mà miệng tôi đắng ngắt, tôi chẳng muốn ăn tí nào. Bao nhiêu lần muỗng cháo của mẹ đến môi tôi, tôi đều quay mặt từ chối. Mẹ cứ kiên nhẫn thuyết phục rằng đây là chền cháo ngon. Mẹ nau bằng gạo Nàng Loan và hầm với thịt gà... Thạt là chán khi mẹ không chịu buông tha. Tôi khôc rống lên “Không". không... con không ăn đâu.

Mẹ cười: “ừ thì cả mẹ con mình cùng ăn vậy. Mẹ ăn trước nhề”. Mẹ húp muỗng cháo cái soạt muốn tôi nghe thấy, tôi lại ngoảnh mặt khi muỗng ây đến môi mình. Mẹ ngồi yên không động đậy, tay cầm chền cháo trong tay mà ngơ ngác và bối rối. Lại nài nĩ, lại từ chối. Lần cuối tôi đã vung tay vô ý và chiếc chền trên tay mẹ rơi xuống sàn nhà vỡ choang. Cháo bốc khoi và lênh láng trên mặt đất. Tôỉ kềo mền co người lại, mặc mẹ muốn làm gì thì làm. Mẹ ngồi im như vậy rất lâu. Tôi lền vền mền thấy hai gò má cua mẹ chảy hãi dong nước mắt. Vậy mà tôi vẫn lì và ngủ thiếp từ lúc nào.

Sáng hôm sau, tôi đã đỡ. Tôi gọi mọi người cho tôi ăn. Cô tôi đưa lên cho tôi một tô chao nông hổi và thơm lừng. Những miếng thịt gà trắng trông đến là ngon. Tôi hup lấy ỈỊÚp để muôn bỏng cả mồm. Khi cô tôi đi múc tô thứ hai thì tôi ngờ ngợ. “ứa mẹ giận mình hay đã đi chợ?”. Tôi hỏi
cô tôi, thi cô nôi nhô, giong buôn buôn: “Me con bi cám náng, sot rátr cao da dúa di bềnh vien rôi!”.

- “Me ai! Me ai...”, tôi kều rong lền rát thám thiet. Tôi dáp dủng dủng ô tren giướng: “ôi... me ai!...”, toi nhú tuyềt vong trong niềm hoi han vô bien. Tai sao toi lai quá vo tám khi me choáng áo miía cho toi má toi dánh de cho me ướt? Tai sao tôi củng không biet ráng me da sut sit cá tuán nay nhiíng củng khong bô qua gian háng dề kiem cam gao cho gia dinh? Va trôi ai, tai sao tôi khong biet khi ngưới buông dủa trong bufa cctm, củng nhủ lúe ngưới môm cho tôi túng muông chao củng la lúe ccfn bềnh da hánh ha? Oi, tai sao tôi lai thô a vôi bán tay nông hám háp cúa me, lám sao tôi lai thô a vôi dông nước mát bát lúe cúa me...

Chiều hôm dô, cô dúa tôi váo bềnh viền gáp me. Me nhô bề nám ngap giủa máu tráng cúa khan trái giướng va của nhúng cái gôi cao. Chính vi thề má các nềp nhán của me xanh xao, phô phac cáng nôi rô han. Me tôi dang mề man bát tinh. Cánh tay me dáy nhủng dáy ông. Me dang dúqc truyền nước bien. Tôi không cám lông dúqc. Nước mát rai la cha va tôi ngôi xuông chiec ghề a gôc phông khôc nác lền. Các bác sí yều cáu cô tôi dan tôi ve...

Can phong nhá tôi khi váng me sao má trong trái va lanh quá. Cô tôi an ủi tôi nhiều má sao lông tôi cháng phút nguôi ngoai. Toi hôm áy khi chqp mát tôi lai tháy khuôn mát mềt môi cua me xanh lqt, cap môi túai son la thề" da chuyen sang máu tím bám... Oi me ai, dềm nay lanh lám không ha me?.

Tôi thúc giác trong dềm khuya. Bát ngát tiềng côn trủng gieo váo không gian diều nhac buôn nao nề. Tôi khôc, tôi án hán, tôi láng nghe tiềng múa dô ngoai trôi...

Me van bềnh chúa dút, cô tôi phái ve vi bán viềc. Nhá tôi dánh khôa lai, tôi di sang ô vôi ngoai. Buôi chiều múa van rôi, khôe mát tôi cay cay. Tôi nhô den môt cáu tha của Trán Dang Khoa va thám nguyen ước: