399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
BÀI LÀM
[...]
Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người...
Hôm ấy, Bống rất bồn chồn khi đợi mãi mà không nghe tiếng chị Tấm gọi mình như thường lệ. Chả là lúc sang chị Tấm nói với Bống rằng hôm nay, chị bị mụ dì ghẻ bảo đưa trâu đi ăn ởcánh đồng xa, cho nên có thể về muộn và Bống đừng có mong đợi nhiều.
Buồn quá, Bống lần theo thảm rêu xanh moc theo bờ dựng đứng của thành giếng. Nó bơi từ trên xuống dưới rồi lại thằn thờ quẫy đuoi, quạt cặp vây nho vào nước mà bơi từ dưới bơi lên. Nghe tiếng động ĩạ. Hình như CO cả đến hai người cùng ra giếng, Bống vội lặn sâu xuống đáy nước, rúc vào cái hốc đá quen thuộc. Và kìa, vọng xuống từ miệng giếng vẫn là bài hát quen thuộc hằng ngay mà Bống được nghe.
Bống bống bang bang Lên ăn cơm vàng...
Giọng hát bị ngắt quãng và sau đó nghe tiếng xì xầm trao đổi ở trên ấy. Bống rất ngạc nhiên khi tiếng hát tiep theo lại ngọt ngào đường mật va tha thiết.
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.
Lời mời gọi này sao mà quyến rũ thế. Nó đâu gắt gỏng và the thé như lúc đầu. Bống lưỡng lự, chú bơi vòng quanh một vòng đay nước rồi cố ngước mắt nhìn lên. Lấp loáng bóng hai khuôn mạt phụ nữ, một già, một trẻ. Bóng của họ cứ chao động và hình như cô gái trẻ mặc một cai yếm thắm đỏ chói thì phải. Ôi, cái yếm đỏ mà chị Tấm vẫn luôn ao ước! Bống bị sự tò mò kích thích. Cả đời chưa thấy yếm đỏ bao giờ mà. Quên đi những tính toán suy nghĩ, Bống ngoi lên trong lúc tiếng hát cứ réo rắt và thôi thúc.
Vừa chạm mặt nước, Bống đã thấy mình bị nhấc bổng lên trên không. Bống vùng vẫy tuỹệt vọng trong một cái vợt. Bống biết mình đã bị lừa và một ý nghĩ thoáng qua rất mau: “Có lẽ mình sẽ chết...”
Mẹ con Cám đã reo lên sung sướng. Đúng là cái giọng the thé và gắt gỏng lúc nãy đang biểu lộ niềm vui: “Mẹ à, lần này thì con Tấm sẽ không còn để mà tâm tình với bạn nó nữa nhé!”. Vừa nói, nó vừa lấy tay bóp chặt vào thân Bống. Máu trong miệng Bống trào ra. Chúng nó giết Bống trong khi chưa đưa Bống ra khìoi miệng giêng.
Chiều tối. Tấm đi chăn trâu về. Chị chưa kịp đóng then cài chuồng cho trâu, chưa kịp vào nhà lấy cơm cho Bống là đã chạy ào ra giếng. Tấm cất giọng ngân nga tha thiết như dành tất cả tình thương của một người chị cho đứa em côi cút:
Bống bống bang bang...
Mới hát câu đầu mà đã nổi lên mặt giến^ một cục máu tím bầm đầy oán hận, Tấm ôm mặt khóc nức nở. Chị đã hieu ra cơ sự như thế nào. Thế là từ đây thân phận mồ côi của Tấm lại lẻ loi không có ai tâm sự.
Không tin được sự thật, Tấm lại nhìn xuống giếng, cục máu như đặc quánh và đỏ bầm iại hơn. “Bống đã bị giết”, ý nghĩ ấy lam Tấm không chịu nổi. Chị gục đầu ôm lấy thành giếng mà thon thức nghẹn ngào: “Bông ỡi, Bống ơi. Ai đã giết may? Bống ơi, sao mày nỡ bỏ bạn bè mà ra đi”.