LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

Câu chuyện về Nổi ân hận mì ống

- Cả lớp, giờ thủ công ngày mai mỗi em chuẩn bị một cốc mì ống nhé? Lời dặn của cô giáo khiến tôi rất lo lắng, vì tôi biết sẽ không thể tìm thấy một chút mì ống nào ở nhà. Sống trong một gia đình nghèo nhất khu phố, nhà tôi chẳng có gì nhiều cả, ngoại trừ những vỏ chai bia mà anh em tôi thường nhặt ngoài phố về để bán.

Tôi lê từ trường về nhà, đầu óc rối bời. Tôi sẽ phải tìm mì ống ở đâu bây giờ? Tôi biết một cửa hàng thu mua chai lọ ở gần ngoại ô. Họ trả 20 xu cho một chai bia rỗng, thế là tôi quyết định đi nhặt một ít vỏ chai bia, và như thế có thể mua một hộp mì nhỏ ở cửa hàng tạp hóa.

Khi về nhà, tôi tìm trong góc bếp được hai chai bia. Chạy khắp phố, tôi tìm thêm được hai chai nữa. Bỏ bốn vỏ chai bia vào cái túi, tôi dắt Able - em trai tôi - đi cùng, vì nó đã phải chơi ở nhà một mình cả ngày.

Cửa hàng thu mua chai lọ trả cho tôi 80 xu. Tôi trở nên giàu sụ, dắt Able đi bộ về, đầu ngẩng cao. Còn Able thì cứ nhấp nha nhấp nhổm muốn xem những đồng xu trong túi tôi. Tiếng leng keng của những đồng xu trong túi làm tôi thấy yên tâm về vụ mì ống.

Nhưng vừa bước vào cửa hàng tạp hóa, chúng tôi đã ngửi thấy mùi bánh mì nóng. Able ngước nhìn lên, níu chặt lấy tay tôi, và ngay lập tức, tôi biết rằng mình sẽ đến trường vào ngày mai mà chẳng có chút mì ống nào cả.

Tôi mua hai chiếc bánh mì nóng và hai chiếc bánh vòng có mứt - món


bánh sặc sỡ mà Able chưa bao giờ được ăn. Khi về đến nhà, chúng tôi cùng chia chỗ bánh mì và bánh vòng đều cho cả bốn anh em. Có lẽ, tối hôm đó, Able và hai đứa em của tôi ngủ ngon hơn. Nhưng tôi thì không.

Ngày hôm sau, càng gần đến giờ thủ công thì trong đầu tôi càng chẳng có gì ngoài mì ống. Và'tôi cúi gằm mặt khi cô giáo nghiêm giọng:

-       Em không nghe cô dặn hôm qua sao, John?

Tôi như bị đóng băng. Nhưng ngay lúc đó, cô bạn tên là Rosalyn ngồi phía trước tôi chợt quay xuống:

-       Mình mang theo nhiều mì ống lắm, bạn có thể dùng một ít của mình.

Giọng nói Rosalyn rất ấm và ánh mắt của cô bạn ấy chợt làm cho tôi gần như bật khóc. Tôi đứng bật dậy chạy ra khỏi lớp, thấy hết sức xấu hổ.

Tức là tôi đã chịu nhận điểm 0 trong giờ thủ công hôm đó. Tôi không lấy mì ống của Rosalyn, cũng không hề cảm ơn bạn ấy. Là một đứa con trai học lớp 2, “tự ái” của tôi cao đến mức độ tôi không bao giờ nói chuyện với bạn ấy nữa, vì tự thấy ngượng vì cả cách cư xử của mình.

Rồi cuộc sống cứ trôi đi, tôi lớn lên, có việc làm ổn định. Con gái tôi bây giờ đã lên tám, và ngày hôm qua, nó bảo rằng phải đem một ít mì ống tới cho giờ thủ công trên lớp hôm sau. Tôi gói một ít mì ống lại cho cô bé và với trái tim nặng nề, tôi nghĩ tới Rosalyn. Bỗng nhiên, tôi gói thêm một gói mì ống nữa rồi nói với con gái:

-     Con cứ cầm theo nhiều một chút, biết đâu có bạn nào quên mang theo và con sẽ có thể tặng bạn ấy một ít.

Tôi thấy nhẹ nhõm hơn, cảm thấy Rosalyn sẽ hài lòng khi tôi cảm ơn cô ấy bằng cách này - đem sự thương yêu vậ tử tế trải rộng ra cho nhiều người, nhiều thế hệ.