399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn nê-ông tỏa khắp căn phòng. Một bộ bàn sáu ghế, chiếc ti vi màu đỏ kê trên dầu chiếc tủ thấp gần cửa ra vào. Ba tôi ngồi ở đầu bàn đọc báo, đôi lúc lại bật cười to trước những bức biếm họa ngộ nghĩnh. Bên cạnh ba là Khoa, em trai tôi đang hí hoáy làm toán. Có bài nào không hiểu, Khoa nhờ ba giảng hộ. Làm được bài toán khó, cu cậu reo lên mừng rỡ. Tôi ngồi đối diện với Khoa và lấy vở ra làm văn. Chỗ nào khó, tôi mang tới hỏi mẹ. Mẹ đang khâu vá quần áo cho chúng tôi, dáng mẹ gầy gầy, đôi tay nhanh nhẹn cắt vải, xâu kim. Thỉnh thoảng mẹ phải dừng tay để sửa giúp tôi những câu văn dài dòng, lủng củng. Học xong, chúng tôi cùng đem truyện "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn" ra xem rất thú vị.
Bên ngoài, trời tối đen như mực, gió rít mạnh từng cơn. Mẹ tôi xuống bếp bưng lên một khay chè nóng. Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Chú mèo tam thể cuộn tròn dưới chân tôi, đôi mắt lim dim, tai vểnh lên rình chuột. Còn chú chó Ki Nô nằm trước nhà, thỉnh thoảng lại sủa váng lên khi có bóng aì đi qua trước cửa. Trời đổ mưa, có tiếng ai rao bánh mì, giọng ngân vang trong đêm lạnh. Tồi thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Sông trong không khí đầm ấm của gia đình, tôi chạnh nghĩ tới các bạn nhỏ không nhà, không cửa đang bơ vơ ngoài sương lạnh, lòng tôi dấy lên một nỗi đau.