399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bà em năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi nhưng vẫn khỏe manh và minh mẫn lắm! Mái tóc bà bạc trắng như cước, được búi gọn vào nhau trông rất đẹp. Gương mặt bà đầy đặn. Đôi inắt bà rất hiền từ đôn hậu cùng với đôi môi luon nở nụ cười ấm áp, tạo cho bà một vẻ dễ gần, thân thiện va cởi mở.
Em rất yêu quý bà! Nhớ lại thời em còn nhỏ, vào những buổi tối, trên chiếc võng cu đã nhiều năm bà bế em vào lòng trên đôi tay gầy guộc nhưng ấm áp vô cùng. Bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích rất hay. Đó la những câu chuyện dân gian mang đầy ý nghĩa giáo dục về cuộc song như “Thạch Sanh”, ‘Tấm Cám”,... Chuyện gì bà kể cũng hay. Tối nào bà cũng kể. Lúc nghe bà kể em rất sung sướng! Hình ảnh cô Tấm, cậu bé làng Gióng như in sâu trong đầu em, luôn nhắc nhở cho em cách sống sao cho tót. Lâu dần nên thành thói quen, tối nào em cũng nằng nặc đòi bà kể chuyện.
Bà là người mà em yêu quý nhất chuyện ở nhà hay trong lớp em luôn hỏi ý kiến bà và luôn nhận được lời khuyên đúng đắn, ý nghĩaT Đo là những lời khuyên rất hay về cuộc sống, về xa hội và cách cư xử với người trên, người dưới sao cho phải. Những lần được điểm mười em thường chạy ngay vào nhà, khoe bà. Lúc đó bà đa không giấu nổi niềm vui sướng và tự hào về cháu mình.
Mẹ đã kể cho em nghe chuyện về bà từ hồi xa xưa, khi em chưa ra đời. Hồi đo, gia đình ông ba em rất nghèo. Ông em đi bộ đội, ở nhà một thân một mình bà nuôi mẹ em và bác, dì của em. Với đồng lương ít ỏi của mình, sáng sáng bà phải dậy thật sớm để đi làm thuê, làm mướn. Tối về lại xe sợi, dệt vải, chẳng lúc nào ngơi tay. Vậy mà bà vẫn nuôi các con ăn học tử tế. Em rất tự hào về bà!
Giờ đây, em không còn gặp bà thường xuyên nữa. Ngày ngày, em rất nhớ bà, cứ nhìn vào tam ảnh của bà và những ngày thang kĩ niệm giữa bà và em, em như không khỏi xúc động. Chỉ khĩ nao đến dịp hè, dịp thanh minh em mới được về quê thăm lại ba. Mỗi lần về đến quê, điều mà em mong ước nhất là được nhìn thấy bà, được bà âu yếm vào lòng như những ngày thơ ấu. Lúc đó em rất vui. Thích nhất là khi được bà cầm tay dẫn ra vườn. Đôi tay bà hái từng quả đào, quả cam cho em ăn. Nhìn những quả đó do bà trồng em không muốn ăn ma chỉ muốn nhìn, muốn ngắm nó mãi.
Rồi thời gian thoắt qua đi, em lại phải chia tay với bà. Khi ra về, em rất quyến luyến và bịn rịn. Nhìn hình dáng nhỏ bé, thân thương và đôi
mắt trìu mến của bà, em như muốn được luôn ở bên bà.
Được sống trong vòng tay âu yếm của bà, em cảm thấy rất hạnh phúc và sung sướng. Em mong ước nhìn lớn thật nhanh để báo đáp công ơn to lớn ấy của bà. Bà đã dành cho em tình cảm sâu nặng nhất, em tự hứa với mình sẽ học thật giỏi cho bà vui lòng.