399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Nội dung truyện có thể tóm tắt như sau: Vì sống lâu trong một cái giếng nhỏ hẹp nên ếch cứ tưởng bẩu trời trên đẩu chỉ bé bằng cái vung, còn nó thì oai như một vị chúa tể. Một năm nọ, trời mưa to, nước giếng tràn bờ, đưa ếch ra ngoài. Quen thói cũ, nó nhâng nháo đưa mắt nhìn lên bầu trời, chẳng thèm để ý gì đến xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua giẫm bạp.
Tác giả dân gian đã khéo léo tưởng tượng ra bối cảnh của truyện và tâm lí nhân vật. Tại sao con ếch lại có những suy nghĩ thiển cận như vậy?
Bởi ếch sống dưới đáy một cái giếng nhỏ nên từ dưới giếng nhìn lên, nó thấy bẩu trời bé xíu như cái vung nổi. Ngày nào cũng thấy như vậy nên nó khẳng định bầu trời chỉ to bằng ngẩn ấy mà thôi.
Dưới giếng lâu nay cũng chỉ có một vài loài vật nhỏ bé tầm thường như nhái, cua, Ốc... Mỗi khi ếch cất tiếng kêu Ồm ộp vang động, các loài vật kia đểu hoảng sợ.
Chi tiết này vừa có ý nghĩa hiện thực vừa có ý nghĩa tượng trưng. Giếng nhỏ lại sâu, khi có tiếng động thì âm vang rất lớn. Giống như ở nông thôn xưa, hễ nhà ai có việc gì thì cả xóm, cả làng đều biết. Làng lại xa vua, xa quan nôn bọn cường hào ác bá tha hổ tác oai tác quái, nhũng nhiễu dân lành.
Trong thế giới quá nhỏ bé ấy, ếch tự cho minh là chúa tể nôn chẳng coi ai ra gì. Chưa bao giờ nó được biết thêm về một môi trường khác, một thế giới khác, cho nên tầm nhìn của nó rất hạn hạp, trình độ hiểu biết ít ỏi, thấp kém. Thố nhưng ếch lại chủ quan, kiêu ngạo, tự cho là minh tài giỏi hơn tất cả. Điềuđó đã thành thổi quen, thành tật xấu của nó.
Một tinh huống bất ngờ xảy ra làm đảo lộn tất cả.
Sau một cơn mưa lớn, nước giống đầy tràn, đẩy ếch ra ngoài. Hoàn cảnh sống của ếch đã đột ngột thay đổi, từ một phạm vi rất hạp là đáy giếng tới một phạm vì rất rộng là không gian mênh mông. Lúc đầu, ếch cứ tưởng mặt đất cũng giống như đáy giếng kia, bâu trời trên đáu nó lúc này cũng chỉ là bâu trời mà nó đã quen nhìn qua miệng giếng bấy lâu nay và nó vẫn là chúa tể.
Nhưng mặt đất thìmênh mông mà bầu trời thi bát ngát.