LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

Bài văn kể về cô giáo của em

Đề bài: Cô giáo là người góp phần dạy dỗ em nên người, em hãy viết một bài văn kể về cô giáo của em?

Trong thâm tâm của mỗi người, đều có những kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo, người đã dìu dắt dắt ta khi ta chập chững bước vào đời.

Nhờ công ơn của cô đã dốc sức dạy dỗ ta nên ta mới vững bước trên con đường học vấn cũng như trên đường đời, chính vì vậy ta luôn biết ơn thầy cô giáo.

Dưới đây là bài văn kể về cô giáo của em của học sinh Ngô Thị Quỳnh giúp các em tham khảo:

Đối với học sinh thì thầy cô giáo luôn là những người cha, người mẹ thứ hai em, tận tình chỉ bảo, dạy dỗ chúng em nên người và cho dù có đi hết cuộc đời này chúng em vẫn không thể nào quên công ơn đó. Trong các thầy cô của chúng ta, chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm gắn với thầy cô giáo cũ của mình. Và đối với em, em nhớ nhất cô giáo Chung – đó là cô giáo dạy lớp Một của em.
 

Bài văn kể về cô giáo của em

Bài văn kể về cô giáo của em - Ảnh minh họa

Mới bước vào lớp Một, ai cũng còn nhiều bỡ ngỡ, lạ lùng và chính cô đã giúp chúng em thoát khỏi sự bỡ ngỡ đó. Em vẫn còn nhớ như in hình ảnh của cô dang tay đón chúng em trong ngày đầu tiên đi học đó. Và bây giờ mỗi khi nghe những câu hát: “Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền. Em bây giờ cứ ngỡ cô giáo là cô tiên” là em lại nhớ về cô với những hình ảnh vẫn còn rất rõ nét.

Cô Chung có dáng người cao, hơi gầy, nước da không được trắng lắm, mái tóc dài hơi xoăn được cô buộc gọn gàng ở sau lưng. Cô giáo mặc rất giản dị, em nhớ ngày đó cô hay mặc quần vải và áo sơ mi. Cô rất hay cười và rất nhẹ nhàng vì cô biết chúng em mới học lớp Một nên rất nhút nhát chứ không mạnh dạn như các anh chị lớp trên. Đến giờ tập viết cô xuống tận nơi cầm tay từng bạn một nắn nót luyện từng nét chữ, em vẫn nhớ như in lời cô dặn: “Nét chữ là nết người”, nhìn vào nét chữ ta có thể đoán được tính nết của người đó, vì vậy cô dặn phải cẩn thận, nắn nót từng chữ không được viết cẩu thả, nguệch ngoạc. Cô rất quan tâm đến các bạn trong lớp như một người mẹ vậy đúng là “khi đến trường cô giáo như mẹ hiền”, cô còn tìm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình từng bạn từ đó có những hành động giúp đỡ những bạn có hoàn cảnh khó khăn như mua vở, bút làm quà tặng cho các bạn.

Khi tan học về cô còn chờ khi nào bố mẹ chúng em đến đón rồi cô mới về nhà, chỉ như thế thôi cũng đủ để biết cô lo lắng cho chúng em đến như thế nào. Đến ngày 20/11 là ngày Nhà giáo Việt Nam cả lớp chúng em đã tập một bài hát và nhờ bố mẹ mua hoa, quà để tặng cô. Em vẫn nhớ hôm đó cô rất vui và xúc động, cô bảo cô yêu nghề nhà giáo vì cô yêu những học sinh như chúng em, nhờ có chúng em mà cô luôn cảm thấy vui vẻ và yêu nghề hơn.

Hai năm đã trôi qua, chúng em đã lớn hơn không còn bỡ ngỡ như những ngày đầu tiên đi học nữa. Cô cũng đã chuyển trường tiếp tục nghề giáo của mình tại một ngôi trường khác nhưng những kỉ niệm về cô chúng em sẽ mãi không bao giờ quên. Chúng em kính chúc cô luôn mạnh khỏe, công tác tốt và luôn nhớ về chúng em cô nhé!