LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Kể chuyện
  • Bài văn kể chuyện hay theo lời kể của em trong vài Lý Thông

Bài văn kể chuyện hay theo lời kể của em trong vài Lý Thông

Đề: Thay lời Lí Thông kể chuyện nhờ Thạch Sanh đi cúng miếu và việc Thạch Sanh chặt đầu chằn tinh trong truyện Thạch Sanh.

Bài Làm

Không biết tự bao giờ quê tôi có con chằn tinh hung dữ. Nó được ở trong cái miếu giữa rừng già. Hàng năm, phải nộp một mạng người cho chằn tinh ăn thịt. Đến lượt nhà nào thì nhà đó phải theo lệ mà làm.

Năm đó đến lượt tôi. Nghe lệnh báo, mẹ tôi ngã lăn trước bếp rượu, chết ngất đi. Khi tỉnh lại mẹ tôi nói:

-             Nghĩ cách đi con! Cha con chết rồi mẹ chỉ có mình con.

Chao ôi! Còn tính gì nữa. Tôi vào múc một bát rượu ngồi uống. Tôi khổ, tôi buồn. Rồi tôi sợ bị chằn tinh ăn thịt. Nó quấn tôi, vặn xương tôi gãy răng rắc. Tôi nghẹt thở, chết. Nó nuốt chửng tôi. Men rượu chếnh choáng. Tôi nhìn những đống củi xếp trước nhà. Đó là củi rừng Thạch Sanh lấy mỗi ngày. Từ khi Thạch Sanh về làm con nuôi nhà này, gia đình tôi làm ăn tốt lên nhiều. Chúng tôi giàu có lên nhanh chóng. Bây giờ Thạch Sanh đang ở rừng mà tôi như thấy nó đang xếp củi trước sân. Hay là... Tôi vừa thầm nghĩ vừa nâng tô rượu uống ừng ực. Mẹ tôi giật tô rượu ra. Bà cũng nhìn ra sân củi. Bà héo như là một tàu lá. Chẳng biết bà nói với tôi, nói với chính bà hay bà nói với trời:

-           Có nhẽ trời Xui đất khiến nó về làm con nuôi nhà này để... thay cho Lí Thông.

Thấy tôi ngồi lì. Mẹ tôi lại lẩm bẩm:

-             Nó một thân một mình. Có sao cũng chỉ một mình nó.

Bà chợt quay lại, nắm tay tôi lắc lắc:

-             Mẹ xin con! Mẹ chỉ có một mình con...

Tôi hoảng SỢ:

-           Mẹ đừng nói nữa! Chằn tinh linh lắm. Chúng ta không gạt được chằn tinh đâu.

Mẹ tôi năn nỉ:

-            Chẳng lẽ con chịu cho chằn tinh vặn, chằn tinh nuốt sao? Nếu trời đã khiến nó đến sao ta không thử xem sao? Thạch Sanh thay con tới miêu, nếu thần không nhận thì con tới cũng chưa muộn mà.

Tôi liền nói:

-              Nếu Thạch Sanh không chịu đi thì sao? Làm thế nào đây mẹ?

Hai mẹ con tôi tính kế nhờ Thạch Sanh đi giùm. Chúng tôi làm cỗ

cúng thần. Chập tối, Thạch Sanh đi rừng về cùng ăn uống. Tôi nói:

-            Anh phải đi cúng miếu đêm nay. Nhưng anh đi lại sợ hỏng mẻ rượu ở nhà.

Thạch Sanh vô tư:

-            Miếu ở đâu, em đi thay anh. Anh ở nhà cất rượu. Làm vậy được cả hai việc.

Mẹ tôi chắp tay:

-            Mô phật! Cúng miếu rừng khuya, Thạch Sanh nó muốn đi thay anh nó. Tự con muôn đi phải không Thạch Sanh?

Thạch Sanh gắp thức ăn cho mẹ nuôi và từ tốn nói:

-            Mẹ hỏi chi lạ vậy? Con là con, là em trong nhà. Vả lại rừng núi, con quen từ nhỏ. Con ở gôc đa bao năm có sao đâu. Thôi, con đi ngay cho kịp.

Thạch Sanh lập tức ra đi. Mẹ tôi dặn theo:

-            Tới miếu con khấn to: “Tôi là em Lí Thông tới cúng miếu đây!” rồi hãy vào nghe con!

Thạch Sanh đi rồi, mẹ con tôi không ngủ được. Mẹ tôi thắp hết tuần nhang nọ tới tuần nhang kia. Tôi ngồi uống hết bát rượu này tới bát rượu khác. Đêm trôi chậm chạp, dài đến vô cùng. Bất chợt canh tư có tiếng đập cửa rầm rầm. Mẹ tôi lao ra cửa quỳ lạy:

-            Vong hồn Thạch Sanh thiêng liêng, con giận hờn về ngay đây sao? Mẹ xin con! Ngày mai mẹ sẽ cơm canh cúng con đầy đủ. Mẹ sẽ bắt Lí Thông thờ cúng con suốt đời.

Tôi nghe tiếng Thạch Sanh nói:

-              Mẹ! Con chém được chằn tinh rồi. Mở cửa cho con.

Tôi hốt hoảng, sợ hãi lên tiếng:

-              Thạch Sanh, xin em đi...

Thạch Sanh:

-              Em đi và em về rồi đây. Anh mở cửa xem đầu chằn tinh này.

Tôi van lạy:

-              Đừng dọa anh nữa! Xin em...

Thạch Sanh đẩy cửa, xách cái đầu chằn to tướng vào. Máu me đầy mình nó. Mẹ tôi lăn ra đất chết ngất. Thạch Sanh lay gọi bà dậy. Tôi nhìn cái đầu chằn tinh mà không tin ở mắt mình. Thạch Sanh đã chém chết nó, do trời xui khiến nó tới đây, thay tôi... như mẹ tôi nói sao? Chợt tôi nghĩ ra. Không! Trời đất xui khiến nó thay tôi chặt đầu chằn tinh chứ không phải được hưởng công giết chằn tinh vua thưởng. Nếu chém đầu chằn tinh tiếng tăm sẽ lừng lẫy gấp muôn lần anh bán rượu. Tại sao tôi lại bỏ lỡ cơ hội này? Vả lại, nếu bây giờ tấu lên là Thạch Sanh đi miếu thì tôi mắc tội bất tuân pháp lệnh. Thôi, hắn không chết là may rồi! Tôi liền dọa hắn:

-           Này Thạch Sanh, em có biết là em vừa chém chết vật báu vua nuôi không?

Thạch Sanh:

-             Nó là con chằn tinh.

Tôi la to:

-             Em đem họa tới nhà này rồi! Cả em, cả nhà ta sẽ bị xử trảm...

Thạch Sanh tưởng thật, sợ hãi. Tôi liền dọa:

-             Em không trốn ngay đi, còn đứng đó sao?

Thạch Sanh xách búa ra đi. Tôi nói với theo:

-             Ta nể tình anh em mà bao che cho em đó, hiểu không?

Tiếng chân xa dần. Trời đã bảng lảng sáng...