399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
BÀI LÀM
Những ngày thơ ấu là một tập hồi kí trung thực và cảm động về tuổi thơ cay đắng của Nguyên Hồng trong chế độ cũ. Đây là tác phẩm có giá trị của Nguyên Hồng và cũng là tác phẩm có giá trị của văn học Việt Nam giai đoạn 1930- 1945.
Chương IV của tác phẩm đã miêu tả một cách sinh động những rung cảm mãnh liệt của một tâm hồn trẻ thơ đối với người mẹ, bộc lộ sâu sắc lòng yêu thương mẹ của bé Hồng.
Điều đó trước hết được thể hiện trong sự phản ứng của Hồng đối với người cô xấu bụng.
Hồng lớn lên trong hoàn cảnh thiếu tình thương: cha chết, mẹ cùng quẫn quá phải bỏ con đi tha phương cầu thực. Hồng sống nhờ vào các bà cô, thực chất là sống trong sự ghẻ lạnh và cay nghiệt của họ hàng giàu có. Hồng nhớ mãi câu hỏi đầy ác ý của bà cô:
- Hồng, mày có muốn vào Thanh Hoá chơi với mẹ mày không?
Hồng hình dung vẻ mặt rầu rầu và sự hiền lành của mẹ, nghĩ đến cảnh thiếu thốn một tình thương ấp ủ đã bao phen làm Hồng đã khóc thầm, Hồng thấy tủi thân và muốn trả lời ‘có’. Nhưng khi nhận ra những ý nghĩa cay độc trong giọng nói và cái cười ‘rất kịch’ của cô, Hồng biết cô cố ý gieo rắc vào đầu óc Hồng những mối hoài nghi để Hồng khinh miệt và ruồng rẫy mẹ, do đó thoạt đầu, Hồng phản ứng ngầm ‘cúi đầu không đáp’; sau đó Hồng nở nụ cười chua xót.
Hồng nghĩ: mẹ mình có tội tình gì mà các cô khinh miệt làm vậy? Một người đàn bà lấy phải người chồng nghiện hút, chồng chết, để lại sự cùng quẫn của nợ nần nên phải rời bỏ con cái, đi tha phương cầu thực. Đó là một cái tội ư? Mặc dầu đã gần một năm nay, mẹ Hồng không có một lá thư, một lời nhắn hỏi hay một đồng quà gởi về, nhưng Hồng vẫn thương mẹ vô cùng. Mẹ Hồng vốn là người tình cảm, rất thương con. Nhất định Hồng không để cho ai xúi bẩy làm mất đi tình cảm yêu mến giữa mẹ con Hồng. Nghĩ vậy, Hồng từ chối lời khuyên của cô:
- Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về.
- Sao lại không vào? MỢ mày phát tài lắm, có như dạo trước đâu!
Hồng im lặng cúi đầu xuống mặt đất; ‘lòng càng thắt lại, khoé mắt đã
cay cay’. Người cô lại vỗ vào vai Hồng, cười mà nói rằng:
- Mày dại quá, cứ vào đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào mà bắt mợ mày may vá sắm sửa cho và thăm em bé chứ?
Hai tiếng ‘em bé’ mà cô ngân dài ra thật ngọt, thật rõ đã xoắn chặt lấy tâm can Hồng. Lần này tình yêu thương mẹ của bé Hồng trỗi dậy mãnh liệt hơn. Trước tiên đó là sự xúc động bật ra thành tiếng khóc. Nước mắt Hồng chảy dài ‘rồi chan hoà đầm đìa ở cằm và cổ’.
Đây không phải là giọt nước mắt xấu hổ, tủi thân mà là giọt nước mắt của tình thương: '... Sao mẹ tôi lại sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi để sinh nở một cách giấu giếm, trốn tránh’.
Hồng căm giận những cổ tục, những thành kiến tàn ác đối với người phụ nữ: ‘Giá những cổ tục đã đày đoạ mẹ tôi là một vật như hòn đá hay cục thuỷ tinh, đầu mẩu gỗ, tồi quyết vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiến cho kì nát vụn mới thôi’.
Chính tình thương đó đã giúp cho bé Hồng nhận ra đâu là lẽ phải, đâu là những người, những tập tục cần lên án... Tình thương ấy còn được biểu hiện một cách sinh động trong lần Hồng gặp mẹ sau này.
Tan học ở trường ra, Hồng chợt thoáng thấy một bóng người trên xe kéo rất giống mẹ, Hồng liền đuổi theo bối rối gọi:
- Mợ ơi! Mợ ơi! Mợ... ơi!
Những tiếng ấy bật ra từ lòng khao khát được gặp mẹ của bé Hồng bây lâu nay dồn nén lại. Đó là sự thổn thức của trái tim trẻ thơ bật thành tiếng gọi.
Hồng hồi hộp nghĩ: nếu người đàn bà ấy không phải là mẹ thì sự nhầm lẫn không những làm Hồng hổ thẹn với bạn bè mà còn tủi cực, đau khổ biết bao, chẳng khác gì người bộ hành ngã gục giữa sa mạc sau khi bị ảo ảnh dòng suối trong mát đánh lừa.
Nghe tiếng gọi, bà mẹ nhận ra con, bảo xe chạy chậm lại và đưa nón vẫy. Một lúc sau, Hồng đuổi kịp, mồm mũi đều thở dốc, trán dẫm mồ hôi và khi trèo lên xe, Hồng oà lên khóc rồi cứ thế nức nở làm mẹ cũng sụt sùi theo.
- Con nín đi! Mợ đã về với các con rồi mà.
Bà mẹ xoa đầu Hồng rồi lấy vạt áo thấm nước mắt cho Hồng. Hồng sung sướng đắm mình trong tình cảm yêu thương của mẹ: ‘Tôi ngồi trên đệm xe, đùi áp đùi mẹ tôi, đầu ngả vào cánh tay mẹ tôi, tôi thấy những cảm giác ấm áp đã bao lâu mất đi bỗng lại mơn man khắp da thịt. Hơi quần áo mẹ tôi và những hơi thở ở khuôn miệng xinh xắn nhai trầu phả lúc đó thơm tho lạ thường’.
Chính vì tình thương mẹ nồng thắm nên Hồng mới có được những cảm giác như vậy. Hồng mải mê ngắm nhìn gương mặt mẹ hiền hiện ra trước mặt mình, thấy khác hẳn gương mặt mà Hồng phải tưởng tượng qua lời kể của cô: ‘Gương mặt mẹ tôi vẫn tươi sáng với đôi mắt trong và nước đa mịn, làm nổi bật màu hồng của hai gò má’, chứ không phải còm cõi, xơ xác quá như cô tôi nhắc lại lời người họ nội của tôi. Hồng nghĩ lại: ‘ Hay tại sự sung sướng bỗng được trông nhìn và ôm ấp cái hình hài máu mủ của mình mà mẹ tôi lại tươi đẹp như thuở còn sung túc’.
Mải ngắm nhìn và suy nghĩ về mẹ, mải say xưa tận hưởng những cảm giác êm dịu khi được ngồi trong lòng mẹ để bàn tay người mẹ vuốt ve, từ lúc lên xe cho tới về nhà, Hồng không còn nhớ mẹ đã hỏi những câu gì và Hồng đã trả lời những gì cho mẹ nghe nữa. Trong những phút rạo rực ấy, những câu nói của người cô cũng bị chìm ngay đi, Hồng không nghĩ đến nó nữa.
Sự xúc động của bé Hồng khi gặp mẹ càng chứng tỏ tình thương mẹ của Hồng thực sự sâu đậm, nồng thắm.
Tình thương mẹ là một nét nổi bật trong tâm hồn bé Hồng. Nó mở ra trước mắt chúng ta cả một thế giới tầm hồn phong phú của bé. Thế giới ấy luôn luôn làm chúng ta ngạc nhiên vì ánh mắt nhân đạo lấp lánh của nó.
Tình thương mẹ đã cho bé Hồng một cái nhìn sắc bén đối với con người và sự việc ngoài đời. Tình thương ấy ngày càng trở nên thắm thiết nồng nàn làm cho chúng ta thêm cảm thông sâu sắc với hoàn cảnh éo le của Hồng, thêm quý mến Hồng.