LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Miêu tả
  • Ý nghĩ với một bài văn tả một đêm trăng nhiều kỉ niệm

Ý nghĩ với một bài văn tả một đêm trăng nhiều kỉ niệm

Đề bài: Tả một đêm trăng nhiều kỉ niệm. 'Trăng phơi giãi cảnh sắc thiên nhiên. Trong yên tĩnh là lời thầm thì của nội tôi'

Bài làm

Hôm đó chúng tôi về quê nội vào ban đêm bởi con nước không thuận lợi và ban ngày thì nắng như đổ lửa. Đi vào buổi tối thoải mái hơn, chúng tôi đồng ý như thế.

Cuộc hành trình bắt đầu lúc trăng còn lấp ló sau những ngọn dừa. Mặt trăng lúc ấy to và đẹp làm sao! Tựa như cô thiếu nữ còn e thẹn ngại ngùng sau chấn song mỗi khi gặp người lạ. Chúng tôi đi được một chốc thì trăng đã lên cao. Cảnh vật hai bên bờ yên tĩnh quá. Trên mé sông, những hàng lau đứng san sát vào nhau không động đậy. Trên bờ, những hàng dừa đứng yên như đang chìm đắm trong giấc ngủ.

Chốc chốc có một con gió thoảng qua làm lay động những tàu lá, tạo nên những âm thanh xào xạc, lao xao. Trăng lúc này đã lên cao nên không còn to như trước nữa. Ánh trăng lấp lánh len lỏi sau những tàn lá như truyền những tia sáng xanh trong lành lạnh cho cây, như ve vuốt, chiều chuộng những cảnh vật quen thuộc mà rất ít được gần gũi. Ánh trăng tạo nên sự hài hòa màu sắc cho thiên nhiên. Màu xanh của lá, màu vàng bạc của trăng cứ loang loáng. Trên cao, những ngôi sao lung linh, như muốn góp cùng ánh trăng tia sáng nhỏ nhoi của mình. Bầu trời dày đặc sao, chúng tụ lại thành nhóm thân thiết như cảnh sum họp gia đình. Và kìa, có những tia sáng nhỏ nữa. Đó là lũ đom đóm. Những cây bần ven sông mới là ngôi nhà của chúng. Cũng như trăng, đom đóm phát sáng vào ban đêm và đi ngủ vào lúc hửng đông.

Em tôi, nhóc Nam bỗng nói những ý nghĩ ngộ nghĩnh: “Phải chi những quán nước mà trồng những cây bần thì tuyệt làm sao”. Nó chớp tắt, chớp tắt như những ánh đèn màu được trang hoàng trên cây thông vào dịp lễ Nô-en. Dòng sông cũng đón nhận ánh trăng, khắp nơi đều nhuốm màu bàng bạc, Những tia sáng lấp lánh trên đầu những con sóng nhỏ lăn tăn. Chúng rượt đuổi nhau không chán, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác. Chiếc thuyền của tôi cũng “bát ngát trăng ngân đầy thuyền”... Điều thú vị là mặt trăng cũng di chuyển cùng chúng tôi. Thuyền đi đến đâu trăng đến đó. Mặt trăng đang tỏa sáng trên bầu trời và trăng im lìm trước mũi thuyền của chúng tôi. Lại cũng chú nhóc Nam tinh nghịch lấy dầm khuấy nước, phá vỡ ánh trăng đi.

Nhưng chỉ trong giây lát, những mảnh vỡ ấy họp lại và lung linh như trước. Phải chăng mặt trăng muốn tìm người dẫn đường về quê nội? Trăng phơi giãi cảnh sắc thiên nhiên. Trong yên tĩnh là lời thầm thì của nội tôi. Nội kể, ngày xưa tản cư chạy loạn, ánh trăng vừa là bạn đồng hành, vừa giúp kẻ giặc tìm ra nơi trú ẩn của mọi người... Bỗng một áng mây trôi qua che lấp mặt trăng làm tối sầm lại cả vùng, chắc ánh trăng đang phản bác lời nói của nội. Và tôi cũng đồng ý như vậy. Trăng vẫn vô tư. Nó muốn mang hạnh phúc đến cho con người chứ nó đâu biết được cuộc săn lùng của lũ giặc với những người lương thiện? Biết đâu trăng lại không nghĩ rằng đó là một cuộc đuổi bắt trốn tìm như những trò chơi của các em bé trên cung trăng?