399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bóng tối của đêm đã ôm trọn cảnh đêm, phố xá trở nên trống lặng. Dưới ánh đèn chiếu sáng của cột đèn đường, hình bóng của một đứa bé bán vé số nhỏ nhắn nổi bật giữa sự yên bình đặc trưng của đêm.
Đứa bé, không qua mười tuổi, trông như một bóng hình yếu đuối. Đôi tay bé nâu, nắm chặt một chồng vé số và đống báo phủ lên tay. Bước chân của em chậm rãi rảo bước trên lề đường, và khuôn mặt bé truyền tải một cảm xúc u sầu không lời. Đôi mắt đen đậm của em toát lên nỗi buồn khó diễn đạt. Bộ áo trắng mảnh, đơn giản của em lạc lõng dưới làn gió vù vù. Mái tóc vàng hoe của em lạc lõng trên trán, bộ dạng như thể em đã trải qua nhiều gian khó. Đôi chân bé mẩy, mốc trắng vì bụi đường, nhỏ bé nhưng truyền đạt sự mệt mỏi và bất an. Em rao bán, nhưng tiếng rao ấy trôi vào hư không, không có ai đáp lại, chỉ là sự im lặng của đêm.
Lẻ loi, em đi qua những hàng quán đóng cửa, giọng rao của em vẫn vọng lên. "Vé số đây! Báo mới đây!" Tiếng rao đơn côi như một bản nhạc buồn đang được chơi trong đêm tĩnh lặng. Người qua đường, mệt mỏi sau một ngày lao động, chỉ nhìn thoáng qua mà chẳng để ý. Họ có lẽ chẳng biết rằng đứa bé đang khóc, nước mắt rơi như những hạt mưa, giải toả đi phần nào nỗi buồn sâu thẳm trong em. Hình ảnh đứa bé lang thang giữa đêm làm lòng tôi đau đớn. Em tiếp tục bước đi, nhưng bước đi về đâu?
Gió thổi qua, nhẹ nhàng như muốn an ủi nỗi đau của em. Em đã đi xa, nhưng tôi vẫn đeo bám theo đôi mắt. Nhà cửa đã chìm sâu trong giấc ngủ say. Đứa bé chỉ còn lại với cây cỏ bên lề đường, làm sao để chia sẻ nỗi buồn của mình.
Trước cuộc sống khó khăn đó, tôi không thể không rơi vào suy nghĩ. Tôi mong ước mọi đứa trẻ đều được hạnh phúc, có mái ấm, được yêu thương, đến trường học và có một tương lai tươi sáng. Cuộc sống của những đứa trẻ nên đầy ắp niềm vui và khả năng, không chỉ là những bóng tối đau buồn và bất an.
Bước chân của đứa bé tiếp tục mòn mỏi trên con đường đêm, nơi sự tĩnh lặng và bóng tối hòa quyện tạo nên một bức tranh đau lòng. Mỗi bước đi của em như một nhịp nhạc chậm rãi, trầm lắng, âm nhạc của cảm xúc đau thương và cô đơn. Bóng đèn đường chói lọi bóng dáng nhỏ bé của em, nhưng đường phố trở nên lạnh lẽo, xa cách với đứa trẻ đang bước đi giữa gió lạnh.
Những ánh đèn lung linh từ các quán cà phê và cửa hàng tạp hóa đều đã tắt sáng từ lâu, chỉ còn lại một vài bóng đèn vụt qua. Đứa bé vẫn là một hình ảnh nhỏ bé giữa thị trấn yên tĩnh, giọng rao nhỏ nhoi vẫn làm xiên lệch tiếng gió, làm thức tỉnh sự thờ ơ của đêm.
Tôi ngồi đây, nhìn theo đôi bước chân của em, cảm giác như mình đã bị cuốn vào một thế giới khác, thế giới của đau khổ và tuyệt vọng. Câu hỏi vẫn còn đó: "Đi cho đến bao giờ?" Nhưng câu trả lời không xuất hiện, chỉ là hình ảnh một đứa trẻ cô đơn giữa đêm vắng.
Gió vẫn thổi qua nhẹ nhàng, làm nhấc bổng mái tóc vàng hoe của em, nhưng nó cũng làm thấu đáo hơn nỗi đau ẩn sau đôi mắt đen buồn thiu. Tôi tự hỏi liệu đứa bé ấy đã từng có giấc mơ, liệu nó đã từng trải qua những niềm vui nhỏ bé, hay nó chỉ biết đến những gì đau khổ và khó khăn từ khi mới chập chững bước vào cuộc sống này.
Nhà cửa đã lặng im, ngủ say, không ai biết đến đứa bé kia đang đi lang thang giữa đêm, một hình ảnh đau lòng nhưng quen thuộc. Có lẽ, trong bóng tối ấy, đứa bé chỉ muốn chia sẻ nỗi buồn cùng với những cây cỏ và cây cỏ người bên lề đường.
Nước mắt của tôi rơi xuống, không chỉ cho đứa bé, mà còn cho những đứa trẻ khác trên thế giới này, những đứa trẻ mang theo bóng đen của số phận. Tôi mong muốn một ngày nào đó, tất cả đều có được hạnh phúc và ánh sáng. Tôi mong đứa bé ấy sẽ tìm thấy con đường dẫn về hạnh phúc và tương lai tươi sáng, nơi không có đêm tối và nỗi đau.