399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Sau khi làm thủ tục nhập viện, cha được đưa lên lầu bốn, dãy B, nằm giường sốmười hai. Người trực tiếp điều trị cho cha là cô bác sĩ Nguyễn Thị Thúy Nga.
Cô Nga còn trẻ lắm, cô mới ra trường được vài năm, dáng cô thanh mảnh, mái tóc ngắn mượt mà xòa ngang vai càng tăng thêm vẻ mềm mại, uyển chuyển vốn có.
Trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng nổi bật lên đôi mắt to đen trong sáng với cái nhìn ấm áp, tin cậy. Cô mặc chiếc áo bờ-lu trắng, đeo ông nghe trước ngực. Ngáy buổi đầu tiên, cô đã ân cần hỏi thăm bệnh tình của cha tôi, rồi nhẹ nhàng đặt ống nghe vào ngực, vào lưng cha, tay ấn nhẹ vào bụng, đôi mắt chăm chú theo dõi sự thay đổi trên nét mặt của cha. Một nụ cười rất tươi nở trên môi cô.
- Bác cứ yên tâm, cố gắng thư giãn đầu óc, tránh căng thẳng. Tí nữa cháu sẽ cho người đến tiêm cho bác.
vẫn thái độ ân cần và cẩn thận như thế, cô lại đi sang giường khác khám bệnh cho các bệnh nhân. Tất cả mọi người ở trong phòng này đều yêu mến cô. Mặc dù còn trẻ, nhưng cô rất tận tụy, gặp những bệnh nhân khó tính, cô không hề cáu gắt mà ôn tồn giải thích, động viên họ. Cô cũng không hề phân biệt bệnh nhân này với bệnh nhân khác. Đối với ai cô cũng dịu dàng, chăm sóc chu đáo.
Cha tôi nằm điều trị được hơn một tuần thì khỏi bệnh. Lúc chia tay, cô căn dặn cha tôi rất nhiều điều. Cô còn vỗ nhẹ lên vai tôi và nói:
- Cháu nhớ chăm sóc cha và nhắc cha uống thuốc đúng giờ nhé!
Cha con tôi lưu luyến chia tay cô.
Nhìn bóng cô với tà áo trắng khuất dần, trong lòng tôi trào lên một tình cảm kính trọng, biết ơn. Tôi mong rằng tất cả các bác sĩ đều có trái tim nhân hậu như cô Nga thì mọi bệnh nhân sẽ chóng khỏi, an tâm điều trị. Cô Nguyễn Thị Thúy Nga quả đúng như câu nói: "Thầy thuốc như mẹ hiền".