399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bà tôi năm nay đã bảy mươi tuổi, cái tuổi "thất thập cổ lai hi". Bà có dáng người nhỏ nhắn, nước da đã chuyển sang màu nâu có điểm những chấm đồi mồi. Bà thường mặc áo bà ba trắng với quần đen rất giản dị. Mái tóc bà bạc phơ trông giống các bà tiên trong truyện cổ tích. Khuôn mặt bà có nhiều nếp nhăn, mỗi khi bà cười, những nếp nhăn đó hằn lên rất rõ. Đôi mắt bà không còn tinh nhanh như trước nữa, mỗi khi đọc sách, xâu kim bà đều phải đeo kính. Tuy vậy, hàm răng vẫn còn chắc nên bà vẫn thường ăn trầu. Bàn tay bà nổi rõ những đường gân xanh dưới lớp da mỏng manh.
Tính bà hiền từ, bà có giọng nói trầm trầm, chậm rãi, nghe vang mà ấm áp. Tuy đã cao tuổi nhưng bà vẫn còn làm những việc lặt vặt dù cả nhà ai cũng ngăn cản. Bà quét nhà, lượm thóc và đôi khi còn nấu cơm. Mỗi lần làm việc, bà thường nói: "Bà còn làm được, các cháu cứ chơi, cứ học đi..." Bà luôn săn sóc chúng tôi, thường để dành những của ngon vật lạ chờ con cháu về ăn. Tôi thích nghe bà kể chuyện, những câu chuyện bà kể thường thấm đẫm chất nhân văn, gieo vào lòng tôi những tình cảm tốt đẹp.
Tôi rất yêu mến và kính trọng bà, tôi mong bà khỏe, sống lâu để vui vầy với con cháu.
Tôi hứa sẽ học tập tốt, làm theo những lời dạy bảo của bà để bà được vui lòng.