399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
"Bé bé bồng bông, hai má hồng hồng..." Đó là tiếng hát ngọng nghịu của bé Cúc Phương. Bé đang ở tuổi tập đi, tập nói. Cúc Phương là cháu gọi em bằng cô.
Bé Cúc Phương có thân hình nhỏ nhắn, bụ bẫm rất dễ thương. Bé thích mặc áo đầm. Bé có làn da trắng hồng, nõn nà, để lộ những mạch máu nhỏ li ti trên khuôn mặt. Nhìn bé, ai cũng muôn ôm bé vào lòng mà hôn lên đôi má phúng phình của bé.
Đầu bé Cúc Phương hơi thon nhỏ như trái dừa xiêm, tóc đen và xoăn. Đôi mắt to đen, tròn như hai hột nhãn. Mũi bé hơi cao và cái miệng chúm chím rất dễ thương. Chân mày dài, mờ mờ cong, đôi môi đỏ hồng như có ai thoa son. Đôi cánh tay bé tròn tựa như ống chỉ đầy nguyên, bàn tay bàn chân năm ngón mũm mĩm xinh xinh. Em thích cầm đỗi bàn tay bé vỗ vào má mình lúc bế Cúc Phương.
Bé đi chưa vững, vậy mà bé rất thích chạy, đôi lúc còn đòi chơi trò lò cò với chị. Mỗi khi mẹ đi chợ về, bé hay chạy ra đón, chân bước loạng choạng, hai tay vỗ mừng, cười toét miệng gọi mẹ.
Bé Phương hay hát, bạn em đến chơi cũng thường dạy bé hát. Bé hát đôi lần là nhớ được ngay. Nhìn cái miệng duyên dáng hát ca, đôi chân xinh xinh bước chưa vững, em thấy yêu bé vô cùng, cứ muôn cắn vào cái miệng bé mỗi lần bé lên xe gọi "I...O, i...o”.
Cúc Phương là niềm vui của gia đình, vắng bé một buổi là em thấy nhà vắng hẳn đi. Mỗi lần đi học về, em liền chạy đi tìm bé. Em mong bé chóng lớn để được dẫn bé cùng đến trường.
Nhận xét:
Bé Thủy, em gái của em, như một cục đường lươn năng động trong gia đình em. Cao chừng đầu gối, da hồng hào mềm mại, Thủy trông giống như viên bánh bông lan mới nướng xong - nhẹ nhàng và thơm ngon!
Bàn tay, bàn chân bé nhỏ xíu như những viên kẹo nhỏ, có thể nắm vừa trong lòng bàn tay. Bé Thủy thích nhất là khi được vùi vào bụng, và cái bụng của bé như cái đồ chơi nổi tiếng - không bao giờ chán!
Tóc Thủy mỏng manh như làn sương sớm, và mỗi khi mẹ buộc nơ cho bé, cả nhà như đang chứng kiến một bức tranh nghệ thuật hài hước. Thủy vừa đi vừa bập bẹ, nhưng bóng dáng nhỏ bé lại khiến cả nhà cười nghiêng ngả. Mỗi lần Thủy bước đi, cả gia đình vỗ tay như đang xem một show thực tế vui nhộn.
Dạo này, Thủy còn luyện tập nói, và mỗi lần bé gọi "bố", "mẹ", "anh", "em", cả nhà đều chìm đắm trong không khí hào hứng. Việc tập đi cũng trở nên vui nhộn không ngừng. Em thường làm "HLV" cho Thủy, đưa ra các điệu nhảy và những bài tập "yoga" dễ thương. Mỗi buổi tập là một tiểu hài kịch với sự tham gia nhiệt huyết của Thủy.
Em cam kết sẽ luôn làm "người hâm mộ số 1" cho bé Thủy, với trách nhiệm làm "fan cuồng" nhất của em. Cuộc sống với Thủy là một cuộc phiêu lưu vui nhộn, và em không thể chờ đợi để xem bé lớn lên và trở thành một "nghệ sĩ hài" thực thụ!
Nhận xét:
"Ôi, cố lên nè, bé Cúc ơi! Cố lên nào, yêu quá đi mất!..." Tiếng hồn nhiên của cả nhà tớ vang lên như chuông nhạc, vì hôm nay là buổi tập đi đầu tiên của bé Cúc, em ruột tớ đấy! Mọi người đều phấn khích khi thấy Cúc đã đi được ba bước rồi.
Cúc đang cố gắng từng bước một, thấy cả nhà reo hò là Cúc thích lắm luôn. Mặt bé toét cười, răng cửa trắng bóng trông thật là dễ thương. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má hồng như táo chín, và đôi mắt tròn to long lanh như bi đang nhắm tít lại vì sung sướng.
Như có một lực lượng phép thuật, bước chân chập chững của bé bỗng nhanh hơn, làm cho thân hình bé nhỏ lắc lư như một con lật đật.
Bé Cúc thường được mẹ cho mặc đầm trắng, vớ trắng, và chiếc khăn trùm đầu cũng màu trắng nên đôi khi có người gọi bé là "thiên thần áo trắng". Nhưng không phải lúc nào Cúc cũng trùm đầu đâu, có hôm bé được mẹ cột một cái nơ màu hồng lên mái tóc ngắn cỡn cỡn của bé.
Ai đó đã nói rằng "Tuổi thơ là tuổi thần tiên trong sáng nhất", đúng như thế, từ cách nói, cách đi, ăn, chơi của Cúc đều toát lên nét ngây thơ. Cúc thích xem hoạt hình "Tom and Jerry", hay là thích hát bài "Kìa con bướm vàng...". Giọng bé ngọng nghịu, líu lo nghe thật vui tai. Ngoài ra, Cúc còn thích chơi búp bê, nhưng có vẻ bé chơi một lúc là chán ngay.
Cúc rất biếng ăn, nhưng lại ngủ nhanh lắm. Mỗi khi tới bữa, mẹ phải bồng bé lên, giục mãi bé mới chịu ăn vài miếng. Thế nên, Cúc là người ăn chậm nhất trong gia đình. Khi Cúc ăn xong, mọi người thì đã thiu thiu vào giấc ngủ trưa rồi. Cúc thấy vậy cũng nằm xuống giả vờ ngủ. Mẹ biết thế cũng nằm xuống, ôm Cúc vào lòng, hát bài ru quen thuộc, chẳng mấy chốc Cúc đã ngủ ngon lành.
Bé Cúc là niềm vui của gia đình, cả nhà ai cũng yêu quý bé. Riêng tớ, tớ cố gắng dạy bé nói, tập đi, mong bé mau lớn để cùng tớ xem phim và đi học.
Nhận xét:
Trông bé Hồng như bông hoa xinh xắn, tóc đen nhánh mượt mà, khuôn mặt tròn vo, hồng hào như bánh dâu. Đôi mắt đen láy, cái mũi xinh xinh, cái miệng nho nhỏ có đôi môi đỏ chót nữa. Khi bé cười, sáu chiếc răng trắng nõn như ngôi sao trên trời!
Bé bụ bẫm, da trắng hồng, đang lon ton tập đi nhanh như thỏ con. Một hôm cả nhà quây quần, mọi người bảo bé: "Bé Hồng bắt chước người lớn làm ông cụ đi!" Nghe vậy, bé lập tức đứng lên, cúi lưng lom khom, vắt hai tay ra đằng sau, loạng choạng bước. Nhưng rồi bé giơ tay, chới với ra ý không muốn đi nữa. Cả nhà cười ầm lên, còn bé sà vào lòng mẹ, cười khanh khách.
Hồng lúc nào cũng vui tươi và bi bô luôn miệng, nhưng chỉ mới bập bẹ rõ mấy tiếng: "ông, bà, ba, mẹ, măm..." Bé thích làm nũng lắm. Khi không vừa ý, bé lăn kềnh ra khóc, hai chân đập thình thịch xuống giường.
Bé thường làm theo lời người lớn dạy. Ai bảo bé chào, bé chìa bàn tay nhỏ xíu vẫy theo. Khi muốn đi chơi, bé chỉ vào chiếc mũ của mình trên mắc và hét "i... i... i" ầm ĩ. Được bế đi chơi, bé thích lắm, nhảy cẫng lên sung sướng, mắt sáng ra và vỗ tay rốn rít.
Mỗi buổi tối, bé luôn tỏ ra rất hiếu động. Khi cả gia đình ngồi quây quần xem TV, bé lại nhảy cẫng lên ghế sofa, đánh đàn ghita giả mạo, và hát "lạc lõng" theo cách riêng của mình, khiến mọi người không ngậm được mồm.
Nhận xét:
"Ôi Cu Sơn ơi, cố lên nào! Một, hai, ba...! Woa, giỏi quá!" Chị Hai vui vẻ quá khi thấy Cu Sơn đã đi được ba bốn bước. Cu Sơn giơ hai tay ra trước như đang chờ đợi người đón, chân loạng choạng nhưng vẫn kiên định, thân hình lắc lư như đang nhảy múa. Em ôm mẹ, đầu dựa vào ngực mẹ rồi quay ra cười toe toét với đám đông đang hò reo, cổ vũ.
Cu Sơn mới có một tuổi rưỡi, gương mặt bầu bĩnh, đôi má hồng tươi như màu táo chín, nhìn thấy là muốn hôn ngay. Đôi mắt đen láy to mở dưới đôi mi cong vút. Mỗi khi em cười, đôi môi tươi như cánh hồng hé mở ra, lộ ra mấy chiếc răng sữa trắng bạch. Nụ cười hồn nhiên, thơ ngây làm cho khuôn mặt em trở nên dễ thương hơn gấp nhiều lần.
Cu Sơn mới biết đi và thích đi lắm. Em thường bò ra khỏi lòng mẹ, vịn vào giường từng bước một. Đôi bàn tay bụ bẫm nắm chặt để tránh ngã, có lúc em dám buông tay nhưng chỉ đi được vài bước rồi ngồi xuống đất, lại cố gắng đứng dậy tiếp tục.
Nằm trong đống đồ chơi, Cu Sơn thích nhất quả bóng và chiếc ôtô. Chị Hai bật công tắc cho chiếc xe chạy, em vỗ tay hứng khởi rồi nhanh nhẹn bò theo. Đôi khi, em ném quả bóng vào gầm bàn rồi lại lao vào lấy, thích thú đến mấy cũng không chán.
Bây giờ em đã biết nói một số từ: Ba, bà, mẹ, cây, hoa, măm, ụm... Giọng ngọng nghịu, ngây thơ của em làm cho mọi người đều say mê!
Chơi đùa chán, Cu Sơn lại lăn ra ngủ. Em thích nhất là ngắm Cu Sơn khi ngủ. Thỉnh thoảng, em cúi xuống hôn nhẹ đôi má bầu bĩnh, thơm mùi sữa. Mẹ em thường khen dáng nằm của bé là dễ nuôi, ăn chống lớn.
Tất cả mọi người trong nhà đều yêu thương Cu Sơn. Có bé, căn nhà nào cũng tràn đầy tiếng cười. Chỉ còn vài tháng nữa là em có thể dắt đi chơi công viên Đầm Sen rồi!
Nhận xét: