399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài tham khảo
Thời gian đã đi qua nhưng tôi thì cứ nhớ mãi, nhó' về hình ảnh người thầy đứng trôn bục giảng, nơi tôi học lớp hai những ngày nào.
Đó là một buổi chiều mưa tầm tã, giọt ngả, giọt bay, bụi nước trắng xóa lao vào cửa trên bục giảng. Tôi nhớ rất rõ, hôm ấy lớp đang học Toán hình học. Có lẽ vì cơn mưa khua động rạt rào nên làm chúng tôi thiếu tập trung, không làm được bài tập toán. Thầy từ trôn bục giảng bước xuống lớp. Thầy án cần sửa cho chúng tỏi từng tư thế ngồi, rồi thầy nhọ nhàng đóng cửa sổ lại, yêu cầu cả lớp chú ý lên bảng. Thầy lại nhanh chóng bước lên bục giảng ra hiệu cho cả lớp ngưng viết, thầy yêu cầu đọc lại đề bài toán. Thầy giáng to và chậm rãi, rõ ràng, khúc chiết. Cả lớp lúc này im phăng phắc, không ai dám nói chuyện vì thấy áo thầy đã đẫm ướt mồ hôi, bụi phấn chập chờn trôn mái tóc. Dường như lúc này thầy chẳng để ý gì xung quanh.
Trước mắt thầy chỉ có chúng tôi. Có lúc, thầy lặp lại những nội dung cần thiết. Giảng đôn đâu, thầy dùng thước vẽ hình đến đó, đỗi chỗ thầy dùng phấn màu tô lại, gạch chân những nội dung cần lưu ý. Bàn tay thầy xương xương, gáy gầy nhưng nhanh thoăn thoắt. Giọng thầy ấm áp, khỏe khoắn lạ thường. Dường như thầy ráng sức để giảng cho thật to, hướng dẫn thật thấu đáo để chúng tôi hiểu bài. Nhìn vẻ tận tụy của thầy mà chúng tôi cảm thấy ái ngại. Nếu như chúng tôi đừng lư đãng vì cơn mưa bất ngừ thì đâu làm thầy nhọc nhằn đến thố. Cuối cùng, chúng tôi đã hiếu được bài, làm được bài tập, thầy mỉm cười sung sướng. Thấy láy đỏi kính tráng ra và nhìn chúng tôi như nhìn những đứa con ngoan., đôi mắt hiền từ của thầy ánh lên một niềm vui khó ta.
Lúc ấy, tôi chợt hiếu ra rằng:
Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy Học sao cho giỏi những ngày còn thơ.
Tôi kính yêu thầy vô hạn. Những ai từng học thầy mà không nhớ đôn công ơn của thầy thì thật là đáng trách.