399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Mùa hè, mùa của những chú ve trong khóm phượng hồng, mùa của những chú bé chạy nhông nhông ngoài đường và cũng là mùa của những cơn mưa chợt đến chợt đi một cách kì lạ.
Khi những đám mây trắng như bông kéo nhau bỏ trốn để nhường chỗ cho những đám mây đen thì đó là dấu hiệu báo cơn mưa sắp tới thật. Thoáng chốc mưa đã đổ xuống: “Tí tách, tí tách”, những giọt mưa thi nhau rơi xuống, những hạt to, hạt nhỏ, xen kẽ nhau. Những hạt mưa trong veo như thủy tinh, mát rượi. Gió thổi càng lúc càng mạnh. Cây cối ngả rạp xuống. Xe cộ trên đường đã thưa thớt. Tụi nhóc trong xóm gọi nhau í ới ra tắm mưa. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Tôi ngồi trong nhà ngó ra. Mưa vẫn thi nhau rơi xuống mái tôn nghe lộp bộp, rồi chảy ào ào xuống sân.
Tôi đưa bàn tay ra hứng mưa. Mát quá, những giọt mưa mát rượi cả lòng bàn tay. Nhìn mưa rơi, bất chợt tôi nhớ về quá khứ cách đây năm năm, tôi có nhỏ bạn tên Mai. Mỗi khi có mưa, chúng tôi kéo nhau ra tắm. Có bữa mê tắm, bị cảm về ba la “quá trời”. Bây giờ nhỏ Mai đã theo gia đình đi nơi khác. Không biết mỗi khi nhìn trời mưa, nhỏ có nhớ tôi không? Thôi, tạm quên quá khứ mà trở về hiện tại. Mưa rớt xuống tay tôi, luồn qua kẽ áo, thấm vào người, lạnh buốt. Mưa đang nặng hạt, chợt “tí tách... tí tách... tí tách” mưa nhỏ dần tạnh hẳn. Bầu trời quang đãng. Trên cành cây, chim hót líu lo.
Mưa tạnh rồi mà tôi còn bâng khuâng mãi. Mưa ơi, mưa đã làm dịu mát tâm hồn tôi, mưa cho tôi những giây phút êm đềm sống lại với kỉ niệm đẹp về bạn bè thời thơ ấu.