399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Đến nay, trường tiểu học Lương Thế Vinh của chúng em đã bước vào tuổi ba mươi. Trường sở được xây dựng ngày một khang trang hơn. Riêng cái trống trường đã được thay đổi nhiều lắm. Đầu năm học mới, trống trường đã được “tân trang”.Cô giáo Thu Hiền nói vui với chúng em: “Trống trường sau khi đã đi thẩm mĩ viện về, bảnh bao hơn, tiếng nó giòn giã hơn cụ Trống năm ngoái... ”.
Cái trống trường em khá to. Mặt trống hai đầu bưng bằng da bò màu vàng nhạt. Đường kính mặt trống em đo được ba gang tay mình. Giữa mặt trống có ba vòng tròn đỏ thẫm bằng cái đĩa. Có đánh vào cái vòng tâm ấy, trống mới kêu vang xa. Thân trống phình to, có lẽ hai chú học trò lớp năm nối tay nhau ôm vừa xuể. Tang trống được liên kết bằng những thanh gỗ hai đầu hơi bé, ở giữa hơi to; được gắn bằng sơn ta vừa bền vừa chắc. Giữa bụng trống được thắt bằng ba vòng đai bằng song, bằng mây trông rất khỏe và ngộ nghĩnh. Cái thân trống năm ngoái bạc phếch thì năm nay thân trống được sơn màu ngà, trang nhã lắm. Có lần em hỏi thầy Bình dạy thể dục tại sao người ta không dùng đinh sắt mà lại dùng đinh tre để bưng trống. Thầy Bình giảng giải: “Đinh tre giãn nở hợp lí, lúc nào củng giữ cho mặt trống phẳng và căng đều. Đinh sắt làm mòn da trống. Đinh tre bám chặt vào các lỗ khoan. Đó là kinh nghiệm lâu đời của những người thợ làm trống thủ công”.
Chú trống trường em rất oai. Hiệu lệnh của chú ban ra, cả trường ai cũng răm rắp làm theo. Sáu giờ ba mươi, chú cất ba hồi dài vang động xóm thôn. Học sinh thôn Hạ, thôn Thượng, thôn Trung náo nức hối hả đến trường. Một hồi ba tiếng, học sinh các lớp xếp hàng vào lớp. Một hồi sáu tiếng báo hiệu ra chơi. Một hồi ba tiếng, học sinh lại vào học. Một hồi trống dài tan học, hàng nghìn học sinh túa ra về.
Tiếng trống trường em kêu to lắm. Từ thôn Thượng, sáng nào em cũng nghe rõ tiếng trống trường em. Cái âm thanh “tùng tùng tùng”lúc khoan, lúc nhặt, lúc dồn dập cứ dội vào lòng em, giục em rảo bước. Chẳng cần ăn uống mà chú ta cần mẫn, siêng năng rất đúng giờ. Ba tháng hè chú nằm nghỉ. Suốt năm học, trừ ngày lễ, ngày chủ nhật là chú được nằm chơi, còn từ thứ hai đến thứ bảy, ngày hai buổi, chú dõng dạc truyền lệnh, khi nào chú cũng nhắc thầy trò: “Đúng giờ! Đúng giờ! Nhanh lên! Nhanh lên! ”.
Tiếng trống ngày khai trường, tiếng trống tan học... cái âm thanh bình dị, thân thuộc ấy đã để lại trong tâm hồn em bao kỉ niệm đẹp về mái trường thân yêu, về tình thầy, tình bạn một thời thơ bé.
Mới ngày nào vào học lớp Một, nghe tiếng trống trường ngày khai giảng mà hồi hộp. Thế mà nay em đã là cậu học sinh lớp Năm rồi. Càng thấy yêu càng thấy nhớ cái âm thanh rộn ràng ấy mỗi buổi mai khi hừng đông rực đỏ.