399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Từ hồi tôi còn bé tí tẹo, bà đã chăm sóc, nuôi nấng tôi chu dáo. Trước mắt tôi, hình ảnh bà đẹp như một bà tiên. Bà không cao cũng không gầy, chỉ có thể bế tôi lên hôn hít vì sức khỏe của bà cũng đã yếu rồi. Đã ngoài sáu mươi nhưng trông bà vẫn toát ra một vẻ trẻ trung, dễ mến đến lạ thường. Bà thích mặc áo bà ba, bộ đồ có màu sẫm. Những hôm đi dâu chơi, bà thường mặc áo dài màu tối. Mái tóc bà còn đen lắm, đen như gỗ mun nhưng chỉ điểm vài sợi bạc lấm tấm. Chứng tỏ khi còn trẻ bà phải duyên dáng lắm. Đôi mắt đen chứa đựng một sự ấm áp dịu hiền với chúng tôi. Từ đôi mắt ấy, tỏa ra một tình thương bao la, một sự gần gũi thân quen đến khó tả. Đôi môi đã nhạt màu nhưng luôn hé mở nụ cười đầy sức sông, truyền cho chúng tôi một niềm tin vô tận. Bàn tay chai sạn của bà đôi với tôi sao mà mềm mại đến thế. Chính bàn tay ấy dã chăm sóc các cậu tôi, mẹ tôi rồi đến cả chúng tôi hôm nay nữa. Lời hát ru của bà như tiếng chim, tiếng suôi, tiếng đàn, tiếng sáo đưa con cháu vào giấc ngủ êm đềm sâu lắng mà không một bút mực nào tả nổi.
Tính bà rất thẳng thắn, tự tin. Mặc dù bà dã già, bà vẫn tham công tiếc việc. Cứ sáng sáng, bà lại hí hoáy dọn dẹp, lau chùi, hết công việc này đến công việc khác. Những đêm trăng sáng, bà thường dẫn tôi và bé Họa Mi ra vườn để nghe bà kể chuyện cổ tích. Cả không gian yên lặng bỗng tràn đầy sức sông. Bà bảo chúng tôi ngước nhìn ông trăng đang vằng vặc tỏa sáng, rồi chỉ vào cái vệt đen mờ mờ mà bảo rằng: "Ở đấy là cây đa có chú Cuội đang ngồi vát vẻo ngắm trần gian, muốn xuông mà không được xuống bởi cái tội nói dối." Những đêm không trăng, bà lại dẫn chúng tôi sang nhà hàng xóm cùng mấy bà cụ ôn lại chuyện ngày xưa. Bà bảo, bà sông để xem các cháu học hành, làm việc... Nhưng thật ra, bà sống để hồi tưởng lại những kỉ niệm về một thời con gái trong những năm bom đạn ác liệt nhất đời bà. Trong các cậu, bà yêu nhất cậu ứt, nhưng chẳng may cậu hi sinh bởi một cơn sốt ác tính khi ở Trường Sơn, lúc đó cậu vừa tròn hai mươi tuổi. Bà cũng rất thương mẹ tôi. Bà luôn miệng than là mẹ tôi gầy ốm quá vì ham công tiếc việc. Cuộc đời bà đã trải qua quá nhiều đau khổ.
Những ngày được sống bên bà trở thành một sợi dây vô tận chứa đầy hạnh phúc ấm êm. Thời gian đã lui về dĩ vãng. Tồi chợt rùng mình khi thấy mình đang ngồi ở căn phòng trống trơn, trên tay con búp bê vẫn mỉm cười như lưu lại những kỉ niệm tuổi thơ ở bên bà.