399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Thân cây to, hai người ôm không xuể, tán xòe rộng, cao chừng mười hai mét. Nhìn từ xa, cây như một chiếc dù khổng lồ che mát cả một khoảng sân rộng lớn. Phần thân cây gần mặt đất, gốc sần sùi, nứt nẻ, mấy cái rễ lớn chồi lên mặt đất. Từ những nách cây, những chiếc rễ to bằng bắp tay lòng thòng đổ xuống tạo cho cây si có một dáng vẻ khác thường.
Lên cao chừng ba mét, thân cây chia làm nhiều nhánh vươn rộng ra xung quanh. Lá si xanh tốt quanh năm. Đây cũng chính là sự ưu ái mà tạo hóa đã dành cho nó. Lá si nhỏ và dày. Cành si cứng và dai, cho dù mưa to, gió giật cây si vẫn vững vàng trước phong ba bão tố.
Trong vòm lá xanh um của nó, thường rộn lên âm thanh của các loài chim. Nếu lắng nghe ta cứ tưởng đây là bản hòa tấu do các nhạc công của đoàn giao hưởng nhạc viện trình bày. Sau những giờ học căng thẳng, dược ngồi nghỉ dưới gốc cây si, dường như ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái.
Lũ học trò chúng tôi rất thích chơi dưới gốc cây si già này. Cây si đã gắn bó lâu năm với ngôi trường và biết bao thế hệ học trò. Dù sau này phải tạm biệt mái trường thân yêu này thì cây si vẫn luôn là người bạn tốt, người bạn đã gắn liền với những kỉ niệm một thời thơ ấu của tôi.