399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Đó là một cây chuôi già hương, cao chừng hai mét, thân to như cột nhà. Cả một vùng đất rộng được che rợp bởi tán lá sum suê tỏa rộng ra. Một vài cây chuối con bụ bẫm nhô lên như những cây cọc nhọn. Chúng bám vào đất xốp kế chân mẹ. Có cây đã loe hoe vài tàu lá nho nhỏ, xanh mơn mởn.
Sờ vào thân cây chuôi có buồng, em không còn có cảm giác mát rượi vì cái vỏ nhẵn bóng đã hơi khô. Trên ngọn cây đã tỏa ra những tàu lá xanh thẫm tựa như túm lông chim khổng lồ. Nhiều tàu lá đã rách vì gió. Trên đỉnh, mới hôm nào những đọt lá non nẩy lên cuộn tròn và chọc thẳng lên trời, nay đã bung ra, nõn nà như tấm lụa xanh, trông mới đẹp làm sao! Buồng chuôi dài lê thê như muốn kéo thân chuối ngả về một phía. Những nải chuôi úp sát nhau, trái nhỏ dần xuống phía dưới. Trái chuôi dáng cong cong, to bằng bắp tay em bé, phía dưới có cọng nhỏ héo dần.
Quanh năm nhà em có chuối ăn, cây mẹ trổ buồng, héo đi, lại đến cây con lớn lên. Bụi chuôi thay nhau tươi tốt, cho những buồng sai trái đến oằn thân. Khi chuối chín vàng, mùi thơm phảng phất trong hơi gió. Những chú chim ríu rít muốn ăn. Hương vị đậm đà của trái chuôi trên cây như mời gọi mọi người.
Những dịp về thăm ngoại như hôm nay, em thường cùng ngoại vun gốc cho cây chuôi, lượm rác quanh vườn ủ vào gốc cây cho rác hoại mục, thành thức ăn cho cây.
Chuối không kén đất, rễ tỏa rộng để hút màu nhưng nếu ta chịu khó chăm sóc, chuối sẽ tốt hơn. Đứng vun gốc, gió đưa lá chuôi xào xạc nghe đến vui tai.