399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Mãi đến hôm nay, tôi mới tìm ra câu trả lời về mẹ. Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh cao vời vợi, thỉnh thoảng những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Nhưng tiếc thay tôi lại bị ốm. Tuy không nặng lắm, nhưng cũng đủ làm tôi phải nghỉ học. Mẹ rất lo lắng, đôi mắt trĩu buồn nhìn tôi. Đôi mắt mẹ vốn đã đẹp nay buồn lại càng đẹp hơn, ba tôi nói khi mẹ còn trẻ, ba bị hớp hồn cũng chỉ tại đôi mắt, đôi mắt nói lên tất cả. Từ sáng đến giờ người tôi vẫn nóng hầm hập, tôi nằm như bất động. Mẹ vẫn ngồi cạnh giường lấy khăn lạnh chườm cho tôi. Thỉnh thoảnh lại lấy tay rờ lên trán xem tôi có còn nóng nữa hay không. Bàn tay ấm áp mềm mại của mẹ như truyền thêm sức sống cho tôi.
Không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng. Thế rồi tôi từ từ mở mắt, mẹ mừng quá ôm chặt lấy tôi, đôi môi khẽ mỉm cười. Đôi lông mày lúc nãy nhíu lại nay giãn ra. Tôi biết rằng mẹ đã nhẹ nhõm phần nào. Mẹ nói rằng, mẹ xuống nấu cháo, giọng nói dịu dàng và trìu mến làm sao! Nó làm cho tôi cảm thấy đỡ mệt.
Nhìn mẹ tất bật dưới bếp lo nấu cháo cho tôi ăn, tôi càng hiểu rằng: Mẹ là người không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi.
Một ngày đẹp trời, tôi đã khỏe hẳn. Tôi đi lại đủng đĩnh giữa sân, nhìn trời, nhìn đất. Bỗng một chiếc lá vàng rụng bay lượn lờ rồi đáp xuống đất. Tôi chợt nghĩ có khi nào mẹ tôi sẽ có ngày như chiếc lá vàng này không? Tôi hoảng hốt: “Chầm chậm chút, thời gian ơi!”