399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Ra khỏi làng là hàng chục mẫu đất trồng khoai. Những vạt khoai lùm lùm dây lá, chạy song song từ bờ này sang bờ kia. Ngọn khoai non mởn bò lan kín cả hai hông vạt tạo thành một vệt dài xanh thẫm. Hết màu xanh lá khoai là những chân ruộng cấy lúa chiêm, rồi đến bãi ngô xanh mượt. Lúa đang thì con gái. Lá lúa đã che kín mặt ruộng. Gió xuân nhẹ nhẹ thổi làm cho tóc lúa lao xao gợn sóng và những hạt sương nhỏ rung rung trên những lá lúa mỏng manh. Khi ông mặt trời nhô lên khỏi ngọn núi Go, nắng trải vàng khắp nơi. Cánh đồng quê em trở nên nhộn nhịp. Những giọt sương hứng ánh nắng lung linh. Bướm bay lượn trên bãi ngô. Mỗi lần chúng sà xuống chạm vào những bông hoa cờ, bụi phấn hung hung vàng bay lả tả. Đàn chim cũng sà xuống những luông khoai.
Những chú sâu khoang đen giật mình co rúm lại. Những cánh cò đang lặn lội kiếm ăn, những chiếc nón nhấp nhô của mấy chị đi làm cỏ như những bông hoa điểm trên nền thảm xanh đậm.
Con mương từ làng trên chảy xuống, vắt chéo qua đồng làng. Hai hàng cây bạch đàn, học sinh trường em trồng mấy năm trước, đã cao bằng cây sào, soi bóng bên dòng mương trong. Một vệt vàng hung lố nhố dưới hàng cây, đàn bò làng em đi ăn đó! Mấy chú thanh niên thồ phân ra đồng, vừa đi vừa đuổi lũ bò dạt sang hai bên lôi đi. Mấy con bê nghịch ngợm chạy xuống bờ ruộng lúa, thè cái lưỡi đỏ hồng, liếm mấy ngọn lúa rồi lại nhảy tưng tưng lên bờ mương rúc vào bầu vú căng sữa của mẹ.
Màu xanh của cánh đồng đã cho những hạt lúa vàng, những bắp ngô kín hạt, những củ khoai ngọt bùi nuôi sông cả làng em bao đời nay. Em yêu cánh đồng làng như yêu căn nhà ấm cúng của em vậy.