399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Năm nay chú Đạt ba mươi tuổi. Thân hình chú nở nang. Ngực nở vòng cung. Da đỏ lịm, bắp tay, bắp chân rắn chắc, lúc nào cũng nổi cuộn lên. Vóc dáng chú cao lớn, chú mặc bộ quân phục màu xanh lá mạ trông rất oai vệ.
Chiếc mũ vải mềm ôm sát lấy đầu. ở giữa có đính một ngôi sao vàng năm cánh, lúc nào cũng lấp lánh. Quân hàm đại úy đỏ tươi trên vai áo với bốn ngôi sao nhỏ và một gạch vàng. Chú đi lại nhanh nhẹn, hoạt bát.
Những ngày nghỉ, sáng nào chú cũng cởi trần, đeo cái cày to, nặng màu đen vòng cánh cung, cùng con trâu ra đồng cày ruộng.
Trông chú hùng dũng như một chàng hiệp sĩ cổ đeo cung ra trận. Chỉ có ba ngày thôi, chú đã cày xong ba thửa ruộng.
Tính tình chú rất vui, niềm nở. Tối nào chúng tôi cũng sang nhà chú để nghe chú kể chuyện chiến đấu, chuyện luyện tập, chuyện huấn luyện cho tân binh. Chú kể chuyện rất có duyên nên chúng tôi nghe mãi mà không thấy chán.
Chú Đạt cũng rất khéo tay, chú đã làm cho tôi một con diều sáo rất đẹp. Mỗi khi diều bay lên cao, tiếng sáo diều vi vu vang vọng khắp thôn xóm. Chú làm việc gì cũng rất nhanh nhẹn, gọn gàng. Thấy vậy, tôi ngạc nhiên hỏi chú:
- Sao việc gì chú cũng làm được thế?
Chú bảo:
- Là bộ đội phải biết làm tất cả mọi việc. Khi có chiến tranh, cầm súng giết giặc. Còn khi đất nước hòa bình, tự mình phải biết tăng gia sản xuất, giúp dân khai hoang, làm nhà, dạy học...
Tôi lại hỏi:
-Thế bộ đội có nhiều tiền không chú?
Chú cười và xoa tay lên đầu tôi:
- Bộ đội không có tiền mà chỉ có tình thôi cháu ạ!
Hôm chú lên đường, chú còn dặn tôi:
- Phải cố gắng học giỏi cháu nhé!
Hiện nay chú vẫn còn công tác trong quân đội, thỉnh thoảng chú mới về thăm gia đình. Tôi rất nhớ chú và thầm ước: "Sau này lớn lên, tôi sẽ vào học ở trường sĩ quan quân đội để được giống như chú Đạt."