399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Quang cảnh chợ quẽ rất đơn giản: vài cái lều lợp gianh, lợp lá trên mấy cái cọc tre nhỏ, đơn giản. Có khi không có lều quán mà chỉ là một bãi đất trông. Người bán bày sản phẩm thành hàng, thành dãy hai bên lôi đi. Chủng loại hàng hoá, đa phần là những sản vật địa phương do vậy mà thay đổi theo mùa, vụ.
Chợ quêcũng có sự phân cấp một cách tự nhiên thành chợ làng, chợ xà, chợ huyện, chợ tỉnh... Người ta gọi chợ theo cấp hành chính và quy mô chợ cũng từ đó mà to dần lên. Ngày nay chỉ còn dấu vết chợ quê ở làng, ở xã, còn chợ huyện, chợ tỉnh hầu như đã biến thành những trung tâm buôn bán lớn trong vùng. Do nhu cầu trao đổi, mua bán nên ngày nào cũng họp chợ. Vì vậy mà mất di phiên chợ truyền thông ngày trước.
Chợ quẽlại có hai loại, chợ phiến và chợ hôm. Chợ phiên họp vào những ngày theo một chu kì nhất định. Khi nói chợ họp ngày ba và ngày tám, có nghĩa là phiên chợ họp vào những ngày mồng ba, mồng tám, mười ba, mười tám, hai mứơi ba, hai mươi támhàng tháng (theo âm lịch). Gần đây nhiều chợ chọn ngày chủ nhật làm phiên họp chính. Phiên chợ chính bao giờ cũng đông người hơn phiên chợ xép (chợ họp không đúng phiên). Ngoài những sản phẩm địa phương, ở chợ phiên mặt hàng đa dạng hơn bởi sự góp mặt của các hàng công nghiệp đắt tiền.
Chợ hômngày nào cũng họp. Người mua người bán chỉ thưa thớt, trao đổi những hàng thiết yếu hàng ngày, hàng tươi sông như rau, hoa quả, dầu, muối, tôm cá, trứng... Chợ thường họp vào buổi sáng sởm hay chiều. Nếu chợ họp vào buổi chiều người ta hay gọi là chợ chiều.