399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Vâng! Biển chung tình lắm, biển đẹp lắm, nhưng đẹp nhất vẫn là cảnh biển lúc bình minh.
Sáng sớm, khi mặt trời chưa ló rạng, mặt biển như chìm trong một khôi sương mù đặc quánh. Đâu đó vài chú chim hải âu chao liệng trên mặt biển để kiếm mồi.
Dần dần mặt biển sáng hẳn lên. Một vệt hồng rạng lên ở chân trời. Mặt biển lấp lánh như những viên kim cương tỏa sáng. Rồi một khối tròn to và đỏ từ từ nhô lên khỏi mặt biển. Vạn vật như bừng tỉnh. Mặt biển mỗi lúc một xanh hơn. Ngoài khơi, những chiêc tàu đánh cá đang di động trên mặt biển mênh mông, trông nó chỉ nhỏ như một thứ đồ chơi của trẻ em. Thỉnh thoảng, những con sóng bạc đầu cao chừng hai mét cuồn cuộn đẩy nước xô bờ, tung bọt trắng xóa.
Bãi biển là một dải cát vàng chạy dài tít tắp. Vào các ngày thứ bảy, chủ nhật, khách ở thành phố về đây tắm biển rất đông. Trên bãi cát phẳng lì, những chiếc dù xanh, đỏ được cắm la liệt. Nhìn từ xa trông chúng giông như những chiếc nấm khổng lồ. Khách du lịch phất phơ áo vàng, áo xanh, áo đỏ như những đàn bướm lượn. Tiếng nói chuyện, tiếng reo hò hòa cùng với tiếng sóng biển tạo cho không khí ở đây nhộn nhịp và sống động hẳn lên.
Biển quả thực rộng lớn. Đứng trước biển, con người cảm thấy bé nhỏ hẳn đi. Biển không những đẹp, biển còn chứa đựng cả một kho của cải quý báu và rất nhiều điều bí ẩn. Biển là nơi tôi sinh ra và lớn lên, nơi chứa đựng những kỉ niệm của một thời thơ ấu.