399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài tham khảo
Trong mưa bụi và rét ngọt của mùa xuân, cả một góc phố gồm mấy dãy phố dọc, phô ngang xung quanh bờ hồ như một vườn hoa, rực rỡ muôn hồng ngàn tía. Tôi đứng từ xa mải mê ngắm cái vườn hoa nhân tạo ấy, rồi không dừng được liền gởi xe hòa vào dòng người đi chợ hoa. Chợ hoa theo truyền thông quê tôi chia thành nhiều khu vực riêng. Chỗ này bán hoa hồng, hoa huệ, hoa lay ơn, đồng tiền... để cắm lọ, cắm lục bình. Chỗ kia bán hoa trồng trong chậu: thược dược, cúc... Có cả chợ nhỏ bán cành đào và một chợ cây cảnh. Chợ họp từ trước Tết cho đốn 9, 10 giờ đêm trước giao thừa, nhưng đông nhất là vào các ngày 28, 29, 30 (nếu năm nào có ngày 30 tết).
Đầu tiên cứ theo dọc phố tôi tiến thẳng vào nơi bán đào. Những cành đào Nhật Tân mang từ Hà Nội về mà vẫn thắm đỏ. Hoa phần lớn co chúm chím nhưng hứa hẹn khi nở sẽ xòe ra to như những đồng xu. Nhiều nhất là giống đào phai ở quê tôi, màu phơn phớt hồng, hoa đỏ, cánh mỏng, không dày hoa quá cũng không rực rỡ quá... e lệ mà khiêm nhường. Năm nay đã thấy có một số cành đào lạ. Hoa to, đỏ rực, ít lá. Thoạt trông rất thích, ai cũng trầm trồ, nhưng ngắm lâu thì trông như tranh vẽ, ít sinh khí, sống động. Tôi nghe một bác già sành chơi hoa nói là đào “Tàu”(đào Trung Quốc) và bình luận thế. Tôi đứng ngắm một vài cành và hình như thế thật! Trong chợ đào lác đác vài cành mận trắng. Hoa mận màu sắc không rực rỡ bằng đào nhưng hoa màu trắng, cành to và gân guốc, lẫn vào trong cả một rừng đào nên rất có duyên. Tôi nghĩ những cành mận này chắc được đem từ những huyện miền núi xuống. Chúng đã làm duyên cho các chợ đào lúc nào cũng rực rỡ, làm mát mắt người ta khi đi giữa một rừng hoa đỏ.