399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM
Bài làm
Mỗi lần phải xa quê hương lòng ta lại bồi hồi nhớ con đường làng thân thuộc mà tạ Mã từng đi để đến trường.
Nhà tôi ở ngay đầu làng, cũng là nơi bắt đầu của con đường. Từ chỗ bắt đầu, rộng ra như đầu rồng, con đường hẹp dần theo những lối quanh co vào làng và mất hút. Nó còn chia ra nhiều nhánh nhỏ tỏa đi khắp nơi trong thôn xóm. Xóm làng đã ôm chặt nó vào lòng.
Mặt đường không rộng lắm. Nó được khoác chiếc áo màu nâu dịu dàng và giản dị. Nó không bóng nhẫy và hào nhoáng những lớp nhựa đường như đường quốc lộ. Đã thế bom đạn còn để lại trên mình nó những vết thương sần sùi, loang lổ, mỗi ngày như to ra vì mưa nắng. Đường ơi! Chắc những ổ gà đó làm cho đường buồn lắm! Ngày nắng là nơi chứa bụi, ngày mưa là nơi chứa nước.
Ngay từ ngõ nhà tôi, bắt đầu một hàng phi lao cao vút, đều tăm tắp, suốt ngày vi vu hòa ca. Đi dưới hàng cây, tôi nghe lao xao tiếng hàng ngàn con chim sẻ từ đâu bay về, đậu trên các cành cây, đang chuyện trò, cãi cọ om sòm. Gió thổi. Lá khô rơi. Từng ngọn lá nhỏ, dài như từng sợi tóc rơi xuống và âu yếm bám vào tóc, vào áo tôi. Có lẽ nó muốn theo tôi cùng bước tới trường. Hết hàng phi lao, con đường bỗng ngoặt về bên trái. Từ đây bắt đầu hiện ra hai bên đường những khu vườn rộng rãi với nhiều loại cây ăn quả. Hai bên đường, những cây mít già cỗi, xù xì đang vào mùa. Từng chùm quả rất sai đang độ lớn, treo lủng lẳng, chen chúc nhau từ chân đến ngọn. Thấp thoáng đằng sau là những hàng chuối xanh rì ve vẩy lá. Rồi nào cam, nào ổi, nào xoài... Cây nào cũng tươi tốt. Những mái nhà, cái lợp ngói, cái lợp tôn nhấp nhô sau những hàng cây.
Đến cuối xóm, con đường lại phình ra và được che mát bằng hai hàng bạch đàn, rậm rịt những chiếc lá dài ngoẵng, xanh thầm. Mặt đường ởđây trở nên bằng phẳng và thoáng đãng hơn. Suốt ngày chứng kiến cảnh vui đùa náo nhiệt của bọn học trò chúng tôi, con đường như
thấy mình trẻ lại. Ngôi trường mái ngói đã ngả màu, nằm theo hình chữ U, cổng hướng ra đường với những phòng học khang trang. Giữa sân trường, cây bàng cổ thụ đang xòe những tán lá rộng, che nắng, che mưa cho chúng tôi vui đùa. Sau lưng trường là cánh đồng làng. Con đường lượn quanh trường, bịn rịn, dùng dằng chưa muôn đi. Bởi vì bắt đầu từ đây, nó trở nên đơn độc giữa ruộng đồng bao la.
Tôi yêu con đường làng tôi biết mấy! Con đường mỗi buổi đưa tôi đi học và mỗi buổi đón bước tôi về, từ ngôi nhà đầm ấm đến mái trường yên vui. Tất cả cảnh vật trên con đường đã trở nên quen, thuộc, in sâu vào tâm trí tôi. Sau này lớn lên dù đi xa trăm ngả, dù được đi trên những con đường êm hơn, đẹp hơn, tôi vẫn không bao giờ quên con đường đã cùng tôi ấp ủ những kỉ niệm êm đềm suốt tuổi ấu thơ.