LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

Bài văn ngắn hay kể về người bà

Lúc này bà mới chậm rãi đi quanh nhà ngắm từng thứ, nét mặt đã vui hơn. Bà lấy khung hình mới, đưa chiếc ảnh vừa phóng lại, đặt lên bàn thờ, thắp nhang gọi chú về. Nước mắt bà trào ra....

BÀI LÀM

Em sống với bà nội. Bà nội em là mẹ liệt sĩ. Chú em hi sinh ở chiến trường hơn chục năm nay. Bà già yếu lại nghèo nên thành phố cấp nhà tình nghĩa cho bà ở.

Hôm nhận nhà là ngày vui mừng của cả hai bà cháu.

Sáng sớm, phường cử mấy cô chú đến dọn đồ đạc sang nhà mới. Đồ chẳng có gì nhiều. Bà ôm mấy thứ quí của bà là ảnh chú với chiếc ba lô đựng kỉ niệm cuối cùng của chú do đồng đội gởi về. Bà khóc. Bà quét dọn sạch sẽ nơi ở sắp phải xa, nơi hai bà cháu nhiều kỉ niệm vui buồn gần chục năm qua, dù nó chỉ là một túp lều chật chội, dột nát.

Mọi người giúp bà sang đến nhà mới. Bà run run bước lên bực cửa, đứng nhìn vào trong. Bà lại khóc. Hai cô cán bộ quận dắt bà vào, mời ngồi trên chiếc ghế mới tinh. Thái độ trìu mến của họ khiến bà vui lên và chào hỏi khách.

Buổi lễ trao nhà bắt đầu.

Chủ tịch quận đọc công lao, hoàn cảnh của bà và sự hy sinh anh dũng của chú em. Ông trao cho bà em giấy sỡ hửu nhà, quyển sổ tiết kiệm một triệu. Mọi người tặng quà cho bà và chúc bà mạnh khỏe.

Lễ trao nhà xong, mọi người ra về.

Lúc này bà mới chậm rãi đi quanh nhà ngắm từng thứ, nét mặt đã vui hơn. Bà lấy khung hình mới, đưa chiếc ảnh vừa phóng lại, đặt lên bàn thờ, thắp nhang gọi chú về. Nước mắt bà trào ra.

Em vừa thương bà, vừa mừng vì từ nay hai bà cháu không lo mùa mưa tới nữa, mùa gió bão cũng không sợ sập nhà, trời nắng to cũng đỡ nóng. Không biết các bác các chú, các cô có hiểu cho em chiều sâu, lồng thấm thìa trong lời cảm ơn của em lúc họ ra về không nhỉ.