LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Kể chuyện
  • Kể lại câu chuyện Một bữa no theo lời kể cháu gái rất hay

Kể lại câu chuyện Một bữa no theo lời kể cháu gái rất hay

Đề: Em hãy kể lại chuyện “Một bữa no” theo lời kể và con mắt nhìn của cháu gái bà cụ.Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới gặp bà tôi. Hôm nay, khi nghe tin bà đến. Tôi mừng rối rít, vội chạy ra ngoài để đón bà...

Bài làm

Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Khi tôi mới có năm tuổi thì bốtôi đã chết. Hai bà cháu tôi sống khổ cực. Có hôm cả hai bà cháu nhịn đói cả ngày. Cho đến năm tôi mười hai tuổi thì bà tôi đành phải bán tôi cho bà Phó Thụ dể lấy tiền bốc mả bố tôi.

Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới gặp bà tôi. Hôm nay, khi nghe tin bà đến. Tôi mừng rối rít, vội chạy ra ngoài để đón bà. Tôi nhìn bà với cặp mất trìu mến và nghĩ bụng: “Không biết bà đến đây làm gì nhỉ? Bà đến đón tôi

chăng? Không, không thể như thế được. Ôi, sao da bà xấu thế kia. Người lại gầy nữa chứ. Chắc là bà đói lắm đây! Chẳng biết bây giờ bà sinh sống bằng gì?... ” Những câu hỏi liên miên này cứ bắt tôi suy nghĩ. Tôi dồn dập hỏi bà:

-     Bà đi đâu đấy?

-     Bà lên xin bát cơm.

-     Lớp này bà ở cho nhà ai?

-     Có ai thuê đâu mà ở!

-     Lại di buôn à?

-     Chẳng có vốn mà đi buôn.

Hai bà cháu tôi chỉ nói với nhau được vài câu thì bà Phó đã gọi:

-     Lại bế em đi đâu rồi!

Tôi nhờ bà bế em hộ để tôi lấy trong túi ra mấy đồng trinh đưa cho bà và nói:

-     Con biếu bà để bà ăn quà, bà về đi!

Bài làm 2

Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Khi tôi mới có năm tuổi thì bốtôi đã chết. Hai bà cháu tôi sống khổ cực. Có hôm cả hai bà cháu nhịn đói cả ngày. Cho đến năm tôi mười hai tuổi thì bà tôi đành phải bán tôi cho bà Phó Thụ dể lấy tiền bốc mả bố tôi.

Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới gặp bà tôi. Hôm nay, khi nghe tin bà đến. Tôi mừng rối rít, vội chạy ra ngoài để đón bà. Tôi nhìn bà với cặp mất trìu mến và nghĩ bụng: “Không biết bà đến đây làm gì nhỉ? Bà đến đón tôi

chăng? Không, không thể như thế được. Ôi, sao da bà xấu thế kia. Người lại gầy nữa chứ. Chắc là bà đói lắm đây! Chẳng biết bây giờ bà sinh sống bằng gì?... ” Những câu hỏi liên miên này cứ bắt tôi suy nghĩ. Tôi dồn dập hỏi bà:

-     Bà đi đâu đấy?

-     Bà lên xin bát cơm.

-     Lớp này bà ở cho nhà ai?

-     Có ai thuê đâu mà ở!

-     Lại di buôn à?

-     Chẳng có vốn mà đi buôn.

Hai bà cháu tôi chỉ nói với nhau được vài câu thì bà Phó đã gọi:

-     Lại bế em đi đâu rồi!

Tôi nhờ bà bế em hộ để tôi lấy trong túi ra mấy đồng trinh đưa cho bà và nói:

-     Con biếu bà để bà ăn quà, bà về đi!

Tôi bảo bà về không phải để đuổi bà mà tôi muôn bà không bị người ta khinh. Nhưng bà không về vì bà Phó mời bà ăn cơm. Bà ngồi xuống so đũa và ăn cơm cho đến khi cả nhà đứng dậy chỉ còn một mình bà còn ăn thì bà kéo cái nồi vào lòng và cào sồn sột. Bà bảo tôi ăn nhưng tôi không ăn nên bà ăn nốt. Tôi nhìn bà vừa giận vừa thương. Mồ hôi bà toát ra nhơm nhớp. Bụng bà có vẻ tức anh ách. Bà phải nới thắt lưng ra để cho dễ thở. Ôi chao!

Mãi tận chiều hôm ấy bà tôi mới ra về không hiểu vì sao đến tối bà đau bụng và cứ thế nửa tháng trời rồi bà chết. Bà Phó Thụ nghe tin ấy bà bảo: “Chúng mày cứ liệu mà ăn đấy! Ăn lắm rồi có ngày chết no... ”.

. Bà ngồi xuống so đũa và ăn cơm cho đến khi cả nhà đứng dậy chỉ còn một mình bà còn ăn thì bà kéo cái nồi vào lòng và cào sồn sột. Bà bảo tôi ăn nhưng tôi không ăn nên bà ăn nốt. Tôi nhìn bà vừa giận vừa thương. Mồ hôi bà toát ra nhơm nhớp. Bụng bà có vẻ tức anh ách. Bà phải nới thắt lưng ra để cho dễ thở. Ôi chao!

Mãi tận chiều hôm ấy bà tôi mới ra về không hiểu vì sao đến tối bà đau bụng và cứ thế nửa tháng trời rồi bà chết. Bà Phó Thụ nghe tin ấy bà bảo: “Chúng mày cứ liệu mà ăn đấy! Ăn lắm rồi có ngày chết no... ”.