LÀM VĂN
Thông tin doanh nghiệp
NEWS  |  TAGS

399B Trường Chinh, phường 14, quận Tân Bình, TP.HCM

  • Miêu tả
  • Bài văn hay tả gà mẹ kiếm mồi

Bài văn hay tả gà mẹ kiếm mồi

Một buổi trưa êm ả, tôi đang tha thẩn dạo chơi trong vườn, bỗng nghe có tiếng kêu "cục, cục" liên hồi của chị gà mái đang bới đất tìm giun cho đàn gà con ăn.

Gà mẹ đi trước, gà con tíu tít chạy theo sau, miệng kêu "chip chip! Chip chip". Thân hình gà mái to lớn, khắp mình khoác một bộ lông màu nâu pha đốm trắng. Lông của chị không còn mượt mà như thời con gái. Có lẽ đó là dấu vết của những ngày nằm ấp trứng chờ con ra đời, quên ăn, quên uống. Cái mào của chị đỏ tươi nay đã xám đen, xệ xuống một bên cùng với cái mỏ cong đen xì. Hai mắt chị tròn xoe luôn liếc qua liếc lại như vừa để tìm mồi, vừa để trông chừng đàn gà con thơ dại.

Đàn gà con của chị gồm mười đứa. Trông chúng rất dễ thương. Đứa nào đứa nấy xinh xắn, mơn mởn, óng ánh như những cuộn tơ vàng. Đôi chân chúng ngắn cũn cỡn, mảnh khảnh như những que tăm luôn chạy theo mẹ. Đôi mắt như những hạt cườm den óng ánh.

Hôm nào cũng vậy, chị gà mái đưa con di kiếm ăn ở khắp vườn. Đôi chân chị bới tung những đông lá khô để tìm mồi. Khi đã tìm được con giun hay con sâu nào đó, chị lại liên hồi "tục tục" gọi con đến cùng một nơi. Lũ con tham ăn lăn xả vào tranh cướp rồi chạy lung tung mỗi đứa một nơi, miệng kêu "chip chip".

Bỗng chị gà mái kêu lêu hoảng hốt, hình như chị vừa phát hiện một con chim dữ đang bay ở trên trời. Đôi cánh chị xoè ra để lũ con chui vào ẩn nấp. Lông cổ chị xù lên, dựng đứng, rướn về phía trước chuẩn bị tấn công kẻ thù. Trông chị lúc này thật dữ tợn và gan dạ. Vì con chị có thể hy sinh cả tính mạng của mình.

Sau cơn nguy biến, chị lại âu yếm dẫn đàn con tiếp tục bới đất tìm mồi, chẳng hề biết mệt mỏi. Khu vườn trở lại yên tĩnh, đâu đó trên cành cây có tiếng kêu lích chích của mấy chú chim sâu đang tìm mồi.